- Tôi xin lỗi, Bác sĩ Sanford. - Elliot nói khi anh bình tĩnh lại.
Anh trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày và nói thêm.
- Đêm qua là lỗi của tôi, giờ tôi cần phải bình tĩnh lại.
Anh rời khỏi phòng sau khi nói vậy.
Zoe đứng sững người. Cô nghĩ rằng nước mắt của mình sẽ làm anh mềm lòng, và Elliot sẽ ôm cô vào lòng, an ủi cô.
Tại sao anh vẫn lạnh lùng như vậy? Và cứ thế bỏ đi như vậy? Đêm qua anh không như vậy với Avery.
Zoe lau nước mắt trên mặt. Mặc dù đêm qua cô rất đau lòng, nhưng ít nhất thì cũng có một kết quả khả quan cho cô. Cô tìm điện thoại và quay số của Cole.
- Tôi đã thành công. - Zoe nói.
- Chúc mừng, Bác sĩ Sandord! Hãy cho tôi biết nếu tôi có thể giúp gì trong tương lai. Tôi sẽ ở đây vì cô. - Cole cười nói.
Trái tim Zoe trở nên chua chát khi cô nghe điều đó từ Cole. Giá như Elliot ngoan ngoãn với cô bằng một nửa Cole.
- Nói cho tôi biết, tôi có giống đàn ông không? Chú của anh không bao giờ để mắt đến tôi. - Zoe nói.
- Anh ấy không hề phản ứng gì ngay cả khi tôi không mặc quần áo. - Cô nói thêm.
Cole cười lớn hơn khi nghe cô nói vậy.
- Chú tôi bất thường! Bác sĩ Sanford, chú ấy nên đi khám vì chú ấy mới là người bị bệnh.
Zoe nghĩ đó là lời chế giễu.
- Anh ấy hoàn toàn bình thường khi ở bên Avery tối qua! - Cô buồn bã nói.
- Ồ... Không người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-mat-anh-ay-mo-ra/4880543/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.