Toàn thân Zoe cứng đờ và cô cảm thấy cơ thể mình đột nhiên lạnh ngắt.
Cole quay lại đối mặt với cô, rồi trêu chọc một cách ngượng ngùng.
- Tôi không biết cô lại thô bạo như vậy trên giường, Bác sĩ Sanford. Cô gần như bóp khô tôi rồi...
Cuối cùng Zoe cũng nhìn kỹ khuôn mặt Cole.
Đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Khi cô bị bỏng tay, Cole là người đã lái xe đưa Rosalie đến thăm cô.
Zoe đã uống quá nhiều vào đêm hôm qua, và căn phòng chỉ được thắp sáng bằng một vài ngọn nến, vì vậy cô không nhận ra rằng người đàn ông này không phải là Elliot!
Làm sao chuyện như thế này có thể xảy ra? Elliott là người đã mời cô đến đây tối qua!
Cole làm gì ở đây?
- Sao anh lại ở đây? Tại sao anh?! - Zoe nhặt chiếc gối của mình lên và liên tục đập vào mặt Cole.
- Bác sĩ Sanford! Đừng đánh tôi! Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa! Tối qua tôi nhận được tin nhắn của Avery bảo tôi đến Phòng V809, thế nên tôi đến! Ai mà biết là cô sẽ ôm tôi ngay khi tôi bước vào... Tôi đã cố nới lỏng tay cô vài lần, nhưng cô không chịu buông... Cô không những không buông mà còn lao vào tôi... Ai mà cưỡng lại được chứ?! - Cole ôm đầu và kêu lên.
Zoe ném chiếc gối xuống đất, rồi bật khóc.
- Đừng khóc, Bác sĩ Sanford! Tôi biết mọi chuyện thật đáng ngờ, nhưng đó là sự thật! Tôi có thể cho cô xem tin nhắn! Tôi không cố ý lừa cô đâu! Hãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-mat-anh-ay-mo-ra/4803327/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.