Chương trước
Chương sau
Edit:Tieumanulk
Hôm nay là ngày giỗ mẫu phi,hắn cũng muốn cùng phụ hoàng đến Vị Ương Cung tưởng nhớ mẫu phi nhưng hắn không thể,hắn sợ để lộ kế hoạch để cừu nhân phòng bị.
“Bổn tôn có mắt đương nhiên nhìn thấy.”
“Còn tưởng rằng ngươi thi triển pháp thuật tra ta.” Xóa đi nước mắt khóe mắt nhưng nét buồn trên mặt không thể xóa đi.
“Ngươi quá khinh thường bổn tôn rồi.”
“Ta sao dám thường ngươi,ngươi là ma,tùy tiện nhúc nhích đầu ngón tay ta đã đi đời nhà ma.”
“Vậy bổn tôn động đầu ngón tay để xem ngươi có lập tức đi đời nhà ma không ha.” Khí ma nhảy dựng lên đi tới trước mặt hắn,vươn ra ngón trỏ lắc lắc.”Xem đi, bổn tôn động đầu ngón tay,ngươi không phải vẫn rất khỏe mạnh sao.”
Y lần đầu tiên nói đùa làm Chu Tĩnh Thần nhịn không được cười to.
“Tốt lắm,người đã chết dù người có khóc lóc cũng không thể sống lại.”
Y vốn không muốn xen vào việc của người khác nhưng thấy tiểu tử này nhìn bức họa mà rơi lệ đầy mặt,ngực như bị đè lên tảng đá lớn,thật sự chịu không được.
Theo y thấy Chu Tĩnh Thần là người rất kiên cường,gặp tập kích bị tổn thương nặng mọi người đều chết nhưng hắn vẫn cố gắng sống sót.
Huống chi Chu Tĩnh Thần là hậu nhân ân nhân cứu mạng y,lúc trước không biết đúng là chưa cho y sắc mặt tốt.
Nhưng trải qua mấy ngày chung đụng tình cảm giữa y và hắn ngày càng gia tăng,Chu Tĩnh Thần tuy còn trẻ tuổi lại rất trầm ổn,đối với chuyện trị quốc cũng rất am hiểu lại hết sức hiếu thuận,quan trọng nhất là mỗi khi ánh mắt hắn lấp lánh tỏa sáng lộ ra vẻ mặt bội phục nhìn y,tim của y lại đập nhanh hơn.
Nói không ra lời là loại cảm giác gì,loại tình cảm này đối với y mà nói quá xa lạ nhưng tóm lại có thể xác định chính là y không ghét Chu Tĩnh Thần,thậm chí còn có chút thích.
“Nào có người an ủi như ngươi chứ.” Chu Tĩnh Thần nghe được dở khóc dở cười.
“Nói đi.”
“Nói gì?” Không hiểu ra sao.
“Đương nhiên nói chuyện mẫu phi ngươi.”
“Ngươi không phải đã biết sao?”
Hắn không có nói mẫu phi chết sớm,khí ma lại chủ động mở miệng an ủi,còn chuyện gì để nói chứ?
“Bổn tôn muốn nghe ngươi nói.”
Chu Tĩnh Thần thở dài một hơi,đem chuyện đã qua từng câu từng chữ nói ra,nói một lát đã hai canh giờ,trời cũng đã tốt.
“Ngươi khẳng định mẫu thân ngươi phi là bị hại chết?” Khí ma sờ sờ cằm dưới, cúi đầu trầm tư.
“Ngày mà mẫu phi ta chết,ta ở ngự hoa viên chơi trốn tìm cùng mèo con,thấy có một cung nữ vội vàng hấp tấp chạy ra khỏi Vị ương cung,lúc ấy ta cho rằng nàng phạm lỗi bị trách phạt nên cũng không để ý nhưng chờ ta trở về Vị Ương Cung,mẫu phi đã khí tuyệt mất mạng.Ta muốn làm hoàng thượng chỉ vì muốn báo thù thay mẫu phi.” Hắn nghẹn ngào,nước mắt ngăn không được tuôn trào ra ngoài.
Lúc ấy hắn bất quá chỉ tám tuổi,nhìn thấy mẫu phi ngã trên mặt đất gọi thế nào cũng không đáp lại,bị dọa sợ đến khóc lớn tại chỗ.
Sau thái y đến chẩn đoán nói mẫu phi là tim đập nhanh đột phát mà chết,Chu Tĩnh Thần căn bản không tin.
Mẫu phi thân thể từ trước đến giờ đều rất tốt,hắn cũng không bao giờ chọc mẫu phi tức giận,một người đang sống tốt sao có thể đột nhiên chết bất đắc kỳ tử?
Cẩn thận nghĩ lại cung nữ kia thật sự khả nghi nhưng hắn tìm khắp Vị Ương Cung cũng không gặp lại được cung nữ đó.
Hắn vốn muốn nói với phụ hoàng chuyện này nhưng lại không có chứng cớ,huống chi coi như là cung nữ kia đã hạ thủ nhưng nhất định có người đứng sau giật dây, nếu không một cung nữ nho nhỏ nào có lá gan hại chết Tần phi.
Cho nên hắn nhịn xuống,những năm gần đây không ngừng sưu tập đầu mối đợi chờ cơ hội báo thù cho mẫu phu.
“Khóc gì mà khóc,có bổn tôn ở đây đại thù của ngươi rất nhanh sẽ báo được.”
Trong lòng đau xót,khí ma đưa tay đưa kéo hắn vào trong ngực,vỗ nhẹ nhẹ lên lưng hắn.
Mặc dù sự tình đại khái y đã sớm biết được nhưng từ trong miệng Chu Tĩnh Thần nói ra lại mang theo một phần thương cảm,nghe xong tim y cũng nhíu lại đau nhói.
Y là ma,từ khi hạ thế tới nay đã không cha không mẹ đương nhiên cũng chưa cảm thụ qua thân tình ấm áp,nếu không có ba tên ma kia y ngay cả hữu tình là gì cũng không biết.
Mà Chu Tĩnh Thần mang đến cho y nhiều cảm thụ mới lạ,không chỉ có vui mà còn có buồn,chỉ là đơn giản ôm lấy người này ngực y lại có một loại cảm giác xa lạ,loại cảm giác này trước đó chưa từng có.
Rất mới mẻ cũng rất kích thích.Y ôm chặc lấy Chu Tĩnh Thần muốn cho cảm giác tới mãnh liệt hơn một chút.
“Thù của ta ta sẽ tự mình báo.” Nhưng Chu Tĩnh Thần ngẩng đầu lên,lau đi nước mắt hai tròng mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm cường điệu lặp lại lần nửa.
“Vậy ngươi còn khóc cái gì,ánh mắt đỏ như thỏ ý.” Giống như đối đãi sủng vật,khí ma dùng sức xoa xoa đầu hắn.
Thật là đồ ngốc,lúc trước y còn tưởng hắn là hạng người tham lam,không ngờ hắn vì báo thù giết mẫu phi,sau này y sẽ toàn tâm toàn ý giúp Chu Tĩnh Thần lên ngôi vị hoàng đế.
“Ngươi mới là thỏ!”
Hắn lúc này mới ý thức được bản thân bị khí ma ôm vào trong ngực,mặt lập tức ửng đỏ dùng hết toàn lực đẩy ra y,tiếp theo xông thẳng ra ngoài.
“Chạy cái gì chứ,đây là phòng ngủ của ngươi mà.” Nhìn hoài bão rỗng tuếch,khí ma không vui bĩu môi.
Y cũng không phải là cọp sao cứ nhìn thấy y lại giống như thấy rắn rết mãnh thú chạy trốn nhanh như vậy.
Bất quá trong ngực lại rất ấm áp,thật ra ôm một người tư vị rất không tệ nhất là Chu Tĩnh Thần,trên người hắn sạch sẻ ấm áp còn có mùi vị rất tuyệt vời.
Sau khi trải qua ngày hôm đó,Chu Tĩnh Thần cũng không biết bản thân làm sao nửa,thỉnh thoảng chạm mặt khí ma mặt bất giác nóng lên,tim đập thật nhanh,tâm hoảng ý loạn…hắn không thể làm gì khác hơn trốn tránh khí ma.
Khí ma từ từ cũng phát hiện,mấy lần đến tìm hắn đều bị hắn viện cớ qua loa bỏ đi,đáy lòng có chút không vui,sau lại lười cầm mặt nhiệt dán lãnh mông người ta, nhốt mình ở trong Đông sương nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đảo mắtlại qua một tháng,quân và thần trên dưới sóng ngầm mãnh liệt,Thôi Thượng Thư cùng rất nhiều đại thần không đứng về phe Tể tướng không muốn tiếp tục để bọn họ tác oai tác oái,rối rít đứng ra thậm chí có ý đề cử Tam hoàng tử Chu Tĩnh Thần thay vị trí thái tử.
Tin tức này nhanh chóng khí thế hừng hực tản ra trong cung.
Hắn đang tò mò đại hoàng huynh vì sao mãi cũng không có hành động, cho đến......
Ngày hôm đó hắn đến thăm phụ hoàng,đang chuẩn bị rời cung trở về phủ không ngờ lại nghe thấy có tiếng hô hoàng hậu giá lâm,không thể làm gì khác hơn là đứng dậy chào đón.
“Hoàng thượng,nô tì đã lâu không cùng ngài dùng bữa.” Hoàng hậu bước lên trước,nhu tình như nước lại không mất xinh đẹp nói.
“Hay là ngày khác ——” Hoàng thượng thật sự không muốn chung đụng cùng hoàng hậu.
“Hoàng thượng lựa chọn gì chứ,nô tì dầu gì cũng đã tới,chẳng lẽ ngài muốn đuổi nô tì đi sao?”
Hoàng hậu giọng có phần oán giậnlàm hoàng thượng không biết dùng lời gì khước từ,khó khăn mở ra kim khẩu.
“Được rồi,cứ theo ý nàng.”
“Vừa có Thần Nhi ở đây không bằng lại đây dùng bữa sao.” Hoàng hậu không cho hắn cự tuyệt,nói thẳng ý mình.
“Đa tạ nương nương.” Chu Tĩnh Thần chắp tay hành lễ đáp tạ,mí mắt lại nhảy không ngừng.
Trong cung bữa tối đương nhiên không tệ nhưng đối mặt với mẹ đẻ thái tử quốc mẫu đương triều,dù có sơn trân hải vị vào trong miệng hắn cũng như nhai sáp nến, chỉ hy vọng có thể nhanh rời khỏi nơi này.
Nhưng không như mong muốn,trong bữa tiệc hoàng hậu kéo hắn nói Đông nói Tây,chỉ bữa tối mà ăn hơn một canh giờ,chờ hắn rời cung trên trời đã đầy ánh sao, ánh trăng lung linh cũng nhô lên cao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.