Chương trước
Chương sau
Edit:Tieumanulk
Sau khi tẩy rửa thần thanh khí sảng,Chu Tĩnh Thần khoác lên trường sam bằng tơ nghiêng người dựa vào trên giường êm,hưởng dụng trái cây gọt sẳn trên bàn.
Ngay sau đó khí ma cũng đi vào,trên người đã không có mùi vị gay mũi,nói vậy y đến nơi khác tẩy.
“Có lời gì cứ nói.”
“Hoàng thượng sắp có đại nạn.” Khí ma vân đạm phong thanh nói một câu giống như đó không phải chuyện quan trọng lắm.
Nhưng câu này lại giống thiết chùy nện vào trong lòng Chu Tĩnh Thần.
“Ầm!” Cái mâm ngã trên mặt đất vỡ vụn thành vài miếng,trái cây rơi khắp nơi trên đất.
“Ngươi...... Ngươi lặp lại lần nữa!” Hắn nhảy dựng lên,níu lấy vạt áo khí ma quát lên.
“Hoàng thượng nhiều lắm chỉ có thể sống không đến một năm.”
“Ngươi nói nhảm.”
Không tin,hắn tuyệt đối không tin!Ngày hôm trước hắn mới tiến cung thăm phụ hoàng,phụ hoàng còn rất khỏe kéo hắn vừa nói vừa cười,sao có thể sống không đến một năm?
“Lừa ngươi,bổn tôn có ích lợi gì?” Khí ma vẫn không nhúc nhích để mặc hắn phát tiết.
“Đúng vậy...... Ngươi gạt ta làm gì......”
Chán nản buông xuống cánh tay,khí lực cả người giống như bị rút đi,hắn thất hồn lạc phách ôm ngực,hai mắt vô thần.
Phụ hoàng là người thân duy nhất trên đời này của hắn,hôm nay ngay cả phụ hoàng cũng muốn rời đi hắn ——
Nhìn bộ dạng của hắn,khí ma không kiên nhẫn mở miệng nói ra nguyên nhân “Cha ngươi có tâm bệnh.”
“Phụ hoàng trong lòng vẫn nhớ tới mẫu phi......” Lẩm bẩm tự nói,hắn như bừng tỉnh đại ngộ.
Kể từ khi mẫu phi khi chết,Vị Ương Cung vẫn để để trống,phụ hoàng thỉnh thoảng đến nơi đó để tưởng nhớ nàng.
Hơn nữa mỗi lần đến ngày giỗ mẫu phi,phụ hoàng sẽ một mình đến ở Vị Ương Cung nghỉ ngơi một đêm cho đến hừng sáng rời đi.
Mặc dù phụ hoàng không ở trước mặt hắn nhắc tới mẫu phi nhưng hắn biết mình có bảy,tám phần giống như mẫu phi,mỗi lần phụ hoàng nhìn hắn ánh mắt tràn đầy nhu tình cùng nhớ nhung.
“Cứ để bổn tôn báo mộng cho phụ hoàng ngươi,bảo ông ta phong ngươi làm thái tử.” Nhìn thấy phản ứng Chu Tĩnh Thần,khí ma sờ sờ cằm dưới đưa ra lời đề nghị.
Hoàng thượng thương yêu Chu Tĩnh Thần là thật,chỉ cần làm tăng thêm phần hổ thẹn hoàng thượng đối với Chu Tĩnh Thần thì chuyện đổi thái tử cũng không phải việc khó.
Nghe vậy,Chu Tĩnh Thần cười khổ”Ha hả,ngươi cho rằng phụ hoàng không muốn phế thái tử sao? Trước mắt điểm mấu chốt không phải ở chỗ phụ hoàng,phụ hoàng đã sớm muốn phế thái tử chẳng qua ngại thế lực của hoàng hậu cùng Thừa tướng,một khi phụ hoàng thật làm vậy,đám phe phái thái tử tất có hành động,phụ hoàng vì lấy đại cục làm trọng mới án binh bất động.
“Hiện tại chỉ có thể hi vọng sớm tìm ra chứng cứ đại hoàng huynh có ý mưu hại ta,kết bè kết phái cùng Thừa tướng hãm hại trung lương,chỉ có như thế mới có cơ hội bắt trọn lưới bọn họ.”
“Chẳng lẽ tìm được chứng cứ bọn họ sẽ biết điều nhận tội sao?” Đối với chuyện cung đình đấu tranh y đương nhiên không hiểu rõ bằng Chu Tĩnh Thần,không nhịn được nêu lên chất vấn.
“Cho nên phải sưu tập đầy đủ chứng cứ phạm tội,một khi tội danh bọn họ được chứng thực đồng thời sẽ mất đi lòng dân,đến lúc đó cho dù bọn họ có xuất binh buộc vua thoái vị cũng mang tội loạn thần tặc tử bị người đời chán ghét,dù đại hoàng huynh có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì thế nào,y cũng sẽ ngồi không yên bất cứ lúc nào cũng bị người khác lật đổ.”
“Kia kế tiếp ngươi tính toán làm sao làm?” Nghe hắn phân tích khí ma ngày càng cảm thấy Chu Tĩnh Thần là người không đơn giản.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc nói: “Ngày mai ta muốn xuất phủ một chuyến.”
“Đi gặp thái tử?”
“Ừm.” Hắn cầm lấy thiệp mời đỏ thẫm trên bàn”Ta đang lo không có cơ hội bắt được nhược điểm đại hoàng huynh,không sáng hôm nay đại hoàng huynh lại phái người đưa tới thiệp mời,ta cũng không thể không đi.”
Hai cánh tay hoàn ngực,khí ma nhướng mày hỏi: “Chắc chắc không phải bữa tiệc tầm thường,ngươi xác định muốn đi?”
“Cho dù có là Hồng Môn yến,ta cũng phải đi.” Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con,trước mắt đại hoàng huynh đưa tới cửa đương nhiên không thể bỏ qua.
Hơn nữa cho dù hắn không đi,đại hoàng huynh vẫn sẽ có biện pháp ép hắn đi,không bằng tự mình đi ít nhất cũng không lo đến tánh mạng.
“Vậy ngươi hãy đi đi.”
“Ngày mai làm phiền ngươi cùng ta đến đó.” Nghe được lời quan tâm của khí ma,mắt hắn cười đến cong lên như ánh trăng.
“Ngươi không sợ bổn tôn hù thái tử?” Khí ma khẽ mím môi mỏng.Khó trách hắn vui vẻ như vậy thì ra chuyển chú ý sang đầu y.
“Không sợ,ngày mai ngươi biến thành tóc đen tròng mắt đen đảm nhiệm chức vụ thường ngày là được rồi.”
Thật ra khí ma ngày thường rất tuấn mỹ,mi mục như họa,tứ chi thon dài,nếu không phải quá cao lớn sợ rằng nói là nữ nhân cũng có kẻ tin.
Hắn tự nhận bản thân có vóc người cao ráo nhưng khi đứng chung cùng khí ma lại thấp hơn phân nửa cái đầu.
“Ngươi không sợ bị truyền chuyện Long Dương với ta sao?” Mày kiếm nhướng cao,con ngươi màu xanh của khí ma lóe lên một phần hài hước.
Lúc trước mấy hạ nhân trong phủ tự suy đoán còn tưởng rằng y không nghe thấy,thật ra chỉ do y lười để ý mà thôi.Nếu không y đã cắt toàn bộ đầu lưỡi của bọn họ.
“Ngươi không sợ ta sợ cái gì,huống chi lấy vẻ thùy mị của ngươi làm nam sủng ta,ta cũng xem như được lời rồi.” Ánh mắt của hắn quét qua khuôn mặt tuấn mỹ của khí ma,ngửa đầu cất tiếng cười to.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.