Dưới màn đêm,Thượng Thư phủ tĩnh lặng như tờ,Chu Tĩnh Thần lăn lộn qua lại khó ngủ,hắn lo lắng bệnh tình phụ hoàng nhưng lực bất tòng tâm không làm được chuyện gì.
“Khí ma,ngươi tên gì?” Nhìn khí ma ngủ ở cách vách không muốn tiếp tục suy nghĩ lung tung,hắn tò mò hỏi.
“Nghịch Thiên.” Sau khi bỏ lại hai chữ khí ma xoay người không để ý tới hắn.
Hắn không chết tâm kéo ống tay áo khí ma,tiếp tục truy vấn “Nghịch thiên,ngươi sống bao lâu rồi?”
“Ngủ.”
“Ngươi đã ngủ bao lâu rồi,giờ còn muốn ngủ sao?” Hắn mất hứng nói.
Cứ ngủ hoài có khác gì heo nha?Dĩ nhiên,lời này hắn chỉ nghĩ chứ không dám nói trước mặt khí ma,vạn nhất chọc giận y thì phiền phức lớn.
“Đây không phải là ngủ.” Khí ma phiền não đáp trả.
Dựa theo chu kỳ y phải làm ngủ năm mươi năm,lúc này chỉ mới ngủ hai mươi năm đã bị đánh thức,mặc dù không hao tổn công lực nhưng phương diện tinh thần bao đương nhiên chịu ảnh hưởng đôi chút.
“Không phải ngủ thì là gì? Ta xem ngươi cũng không muốn ngủ,không bằng chúng ta nói chuyện năm đó sao ngươi lại bị thương đi?” Chu Tĩnh Thần nhớ tới lúc trước khí ma đã nói qua với hắn,đại chiến yêu ma khẳng định rất đặc sắc,mặc dù khí ma đã nói nhưng hắn vẫn muốn nghe toàn bộ quá trình.
“Không ngủ được thì ra ngoài.” Để cho lỗ tai y được yên lặng.
“Ta......” Một hồi lâu không được nghe đáp lại,Chu Tĩnh Thần không thể làm gì khác hơn là im lặng,hai mắt nhìn nóc giường ngẩn người.
Nhưng hắn vẫn rất tò mò về khí ma,đáng tiếc đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ma-ham/137467/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.