Dưới màn đêm,Thượng Thư phủ tĩnh lặng như tờ,Chu Tĩnh Thần lăn lộn qua lại khó ngủ,hắn lo lắng bệnh tình phụ hoàng nhưng lực bất tòng tâm không làm được chuyện gì. “Khí ma,ngươi tên gì?” Nhìn khí ma ngủ ở cách vách không muốn tiếp tục suy nghĩ lung tung,hắn tò mò hỏi. “Nghịch Thiên.” Sau khi bỏ lại hai chữ khí ma xoay người không để ý tới hắn. Hắn không chết tâm kéo ống tay áo khí ma,tiếp tục truy vấn “Nghịch thiên,ngươi sống bao lâu rồi?” “Ngủ.” “Ngươi đã ngủ bao lâu rồi,giờ còn muốn ngủ sao?” Hắn mất hứng nói. Cứ ngủ hoài có khác gì heo nha?Dĩ nhiên,lời này hắn chỉ nghĩ chứ không dám nói trước mặt khí ma,vạn nhất chọc giận y thì phiền phức lớn. “Đây không phải là ngủ.” Khí ma phiền não đáp trả. Dựa theo chu kỳ y phải làm ngủ năm mươi năm,lúc này chỉ mới ngủ hai mươi năm đã bị đánh thức,mặc dù không hao tổn công lực nhưng phương diện tinh thần bao đương nhiên chịu ảnh hưởng đôi chút. “Không phải ngủ thì là gì? Ta xem ngươi cũng không muốn ngủ,không bằng chúng ta nói chuyện năm đó sao ngươi lại bị thương đi?” Chu Tĩnh Thần nhớ tới lúc trước khí ma đã nói qua với hắn,đại chiến yêu ma khẳng định rất đặc sắc,mặc dù khí ma đã nói nhưng hắn vẫn muốn nghe toàn bộ quá trình. “Không ngủ được thì ra ngoài.” Để cho lỗ tai y được yên lặng. “Ta......” Một hồi lâu không được nghe đáp lại,Chu Tĩnh Thần không thể làm gì khác hơn là im lặng,hai mắt nhìn nóc giường ngẩn người. Nhưng hắn vẫn rất tò mò về khí ma,đáng tiếc đối phương thủy chung đưa lưng về phía hắn dần dần cảm thấy mệt mỏi.Mơ mơ màng màng mới vừa ngủ trên vai bỗng dưng đau nhói,hắn lập tức mở hai mắt chỉ thấy khí ma ngồi dậy nhướng mày dường như rất không vui. “Có chuyện gì?” Hắn buồn ngủ ngáp một cái. “Phía trên có người.” Chu Tĩnh Thần vội vàng ngồi dậy,vễnh hai lỗ tai,trên nóc nhà quả thật có tiếng động.Tiếng bước chân rất nhẹ,nếu không cẩn thận sẽ không không nghe thấy,người tới hẳn là cao thủ,số người cũng không ít. “Ngươi đoán là người nào?” Chỉ chỉ nóc nhà,Chu Tĩnh Thần cười hỏi. Có khí ma bên người hắn căn bản không lo lắng,không nhịn được bắt đầu nói đùa.Hắn dĩ nhiên biết người muốn lấy mạng mình là ai,những người này lá gan cũng ghê gớm thật,cả gan đêm khuya xông vào Thượng Thư phủ! “Người quấy rầy bổn tôn thì phải chết.” Cười lạnh một tiếng,thân ảnh khí ma trong chớp mắt biến mất không thấy,Chu Tĩnh Thần chỉ có thể hướng nơi bóng người biến mất hô to. “Nhớ để lại mấy người sống,ta còn có chuyện muốn hỏi bọn họ.” Không ngời thời gian cạn chun trà,khí ma đã dẫn hai hắc y nhân đến trước mặt hắn,tiện tay ném người xuống dưới chân hắn,phủi tay tiếp tục nằm ngủ như không xảy ra chuyện gì. “Lợi hại!” Chắc lưỡi khen ngợi,đối với khả năng khí năng khí ma càng thêm bội phục không thôi. Không hổ là “ma” pháp lực cao thâm hai ba cái đã giải quyết xong một đám cao thủ.Tìm đến Thôi Thượng Thư,hắn cẩn thận đề ra nghi vấn cho hai tên thích khách không thể nhúc nhích,trải qua một phen uy bức đe dọa nhận được mình muốn mới để Thôi Thượng Thư thả hai người kia đi,một lần nữa trở về phòng. “Ngươi thả bọn họ sao?” Nghe được tiếng động,khí ma nghiêng đầu sang chỗ khác. “Ừm,dù sao tin tức ta ở Thượng Thư phủ cũng đã lộ,không bằng để cho bọn họ trở về mật báo biết bên cạnh ta có thêm cao nhân,nói không chừng đại hoàng huynh lại sợ ném chuột vở đồ.” Quệt quệt khóe môi,hắn cũng nằm xuống,hai cánh tay đưa ra sau ót hoàn toàn không còn buồn ngủ. Xem ra trong khoảng thời gian hắn rời kinh thành trong triều biến hóa không nhỏ. Phụ hoàng thân thể vốn khỏe mạnh tự dưng chịu chút gió rét ngã bệnh,đám người thái tử âm thầm hành động,những hoàng tử khác cảm thấy bất an,lo lắng sau khi đại hoàng huynh lòng dạ hẹp hòi lên ngôi việc đầu tiên làm là tìm bọn họ khai đao.Nghĩ đến phụ hoàng mang bệnh hắn hận không được lập tức xông vào trong cung,xem phụ hoàng rốt cuộc bị bệnh gì. “Nghịch Thiên,ngươi thật sự có thể giúp ta?” Chuyện đến trình độ này,ngay cả tính mạng hắn cũng đang nguy hiểm còn nói gì lên ngôi vị hoàng đế? “Ngày mai ngươi sẽ biết.” Suốt cả đêm cho đến trời sắp sáng mới ngủ,vậy mà mới vừa ngủ lại bị đánh thức.Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Thôi Thượng Thư,mỗi lần gõ cửa thanh âm cũng lớn thêm một phần như có chuyện rất gấp. “Tam điện hạ,tam điện hạ.” “Chuyện gì?” Hắn vội vàng ngồi dậy,xoa xoa đôi mắt đỏ bừng cả đêm không ngủ,đứng dậy đi mở cửa. Thôi Thượng Thư vừa vào cửa liền kích động không thôi vỗ vỗ vai hắn: “Tin tức tốt,hoàng thượng sai người dán bảng vàng,triệu điện hạ lập tức hồi kinh.” “Cái gì?!” Phụ hoàng hẳn vẫn cho hắn ở Giang Nam chứ,sao đột nhiên triệu hắn trở về kinh?Đây không phải là cái bẫy do đại hoàng huynh cùng hoàng hậu thiết kế chờ chính hắn chui vào sao? “Hoàng thượng sáng nay tỉnh lại bệnh tình đỡ hơn rất nhiều,nói là thiên sư báo mộng điện hạ ở Giang Nam biết được hoàng thượng ngã bệnh,cả đêm trở về kinh,trên đường nhưng bị kẻ ác làm hại núp ở tha hương chữa thương nhưng tánh mạng không đáng lo,cho nên sáng sớm đã hạ thánh chỉ triệu thiên hạ trở về.” “Thiên sư báo mộng......” Hắn theo bản năng quay đầu lại,chỉ thấy khí ma đã sớm tỉnh ngồi ở bên cạnh bàn,mặt không chút thay đổi nhấm nháp trà. Phụ hoàng từ trước đến giờ thờ phụng đạo giáo,không ngờ khí ma lại thần thông quảng đại đến có thể báo mộng cho phụ hoàng,tất cả vấn đề khó khăn đều được giải quyết dễ dàng.Lời cảm kích ngậm tại trong miệng nhưng ngại Thôi Thượng Thư còn ở đây,hắn cái gì cũng không nói. “Điện hạ nhanh thay y phục đi,hạ quan cùng ngài sẽ tiến cung diện thánh,đừng để hoàng thượng chờ lâu.” Thôi Thượng Thư thấy hắn động đậy,mở miệng thúc giục. “Được,Thôi Thượng Thư xin chờ ta một chút.” Chu Tĩnh Thần đổi lại một thân áo bào mới tinh,cẩm y ngọc đới,dung quang toả sáng,cả người như phủ một lớp sáng bạc.Nhưng đến khi một nhóm ba người ra cửa lại thấy trước cửa chỉ có hai cái cỗ kiệu,Chu Tĩnh Thần cau lại lông mày. “Điện hạ,thứ cho thần sơ sót,thần sẽ sai hạ nhân đi chuẩn bị thêm một cỗ kiệu.” “Không cần,làm phiền Thôi Thượng Thư phái hai người đưa Nghịch Thiên đến quý phủ của ta.” Chu Tĩnh Thần quay đầu lại hướng Thôi Thượng Thư phân phó. Hắn cảm thấy nếu tùy tiện đưa khí ma tiến cung không phải là chuyện tốt,trong cung quy củ rất nhiều,đến lúc đó gặp vua y nhất định không chịu theo lễ quỳ lạy,những kẻ có ý sẽ mượn đề tài này nói hắn. “Không cần,tự mình ta đi.”Khóe môi Khí ma nhếch lên cự tuyệt hảo ý của hắn,trước mặt mọi người sải bước rời đi khiến hắn lúng túng vô cùng. “Tam điện hạ,vị ân nhân cứu mạng ngài tính tình cũng quá kêu ngạo.” Thôi Thượng Thư có chút kinh ngạc. “Đúng vậy,y từ nhỏ ở trong núi luôn quen làm theo ý mình.” Chu Tĩnh Thần chỉ đành giải thích thay khí ma,nói xong hắn nhịn không được bậc cười. Nếu khí ma biết hắn nói như vậy,sợ rằng sẽ mặt lạnh dùng đôi mắt xanh trừng hắn,mấy ngày tiếp theo sẽ không để ý hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]