Tạ Liên hỏi: “Ngụy công tử, vì sao ngươi lại biến thành thế này đến đây, cơ thể của ngươi đâu?”
Tiếc là tuy hồn phách của Ngụy Vô Tiện bám vào ngươi giấy nhưng người giấy này không có miệng cũng không nói được cho nên chỉ có thể diễn tả vài ý đơn giản bằng động tác.
Ngụy Vô Tiện từ trên đầu Lam Tư Truy đứng lên vỗ vỗ người mình, ý bảo mọi người đi theo y. Sau đó, bay lên phía trước dẫn đường cho bọn họ.
Mọi người đi theo Ngụy Vô Tiện một thời gian khoảng nửa nén hương, đột nhiên Ngụy Vô Tiện lượn lờ rơi xuống đất không nhìn thấy nữa.
“Ngụy tiền bối?” Lam Tư Truy để kiếm xuống sát đất dựa theo ánh sáng tìm kiếm xung quanh:
“Ngụy tiền bối huynh ở đâu?”
Tìm hồi lâu cũng không thấy tăm hơi đâu cả, đột nhiên Ngụy Vô Tiện lại tự mình bay ra vỗ vỗ vào một bên tường, tiếp đó rơi xuống đất biến mất trong khe tường.
Thì ra vách tường này rất linh hoạt, phía sau còn có không gian.
“Đây…” Tạ Liên gõ gõ, định dùng thử cách thức của võ thần để đi vào.
Ngụy Vô Tiện nhìn ra suy nghĩ của y, bay đến trước mặt Tạ Liên lắc đầu quầy quậy.
“Không thể cưỡng ép phá tường à?” Tạ Liên hỏi.
Ngụy Vô Tiện gật đầu.
“Vậy làm sao bây giờ?” Tạ Liên gõ xuống mặt đất: “Đào động xuyên qua hả?”
Dưới đất lát gạch xanh bền chắc, sợ là muốn đào động cũng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa, nơi này ở dưới đáy biển, nhỡ đâu đào thủng làm cho nước biển tràn vào thì hậu quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ma-dao-to-su-gap-thien-quan-tu-phuc/1356847/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.