Tạ Liên hỏi: “Ngụy công tử, vì sao ngươi lại biến thành thế này đến đây, cơ thể của ngươi đâu?” Tiếc là tuy hồn phách của Ngụy Vô Tiện bám vào ngươi giấy nhưng người giấy này không có miệng cũng không nói được cho nên chỉ có thể diễn tả vài ý đơn giản bằng động tác. Ngụy Vô Tiện từ trên đầu Lam Tư Truy đứng lên vỗ vỗ người mình, ý bảo mọi người đi theo y. Sau đó, bay lên phía trước dẫn đường cho bọn họ. Mọi người đi theo Ngụy Vô Tiện một thời gian khoảng nửa nén hương, đột nhiên Ngụy Vô Tiện lượn lờ rơi xuống đất không nhìn thấy nữa. “Ngụy tiền bối?” Lam Tư Truy để kiếm xuống sát đất dựa theo ánh sáng tìm kiếm xung quanh: “Ngụy tiền bối huynh ở đâu?” Tìm hồi lâu cũng không thấy tăm hơi đâu cả, đột nhiên Ngụy Vô Tiện lại tự mình bay ra vỗ vỗ vào một bên tường, tiếp đó rơi xuống đất biến mất trong khe tường. Thì ra vách tường này rất linh hoạt, phía sau còn có không gian. “Đây…” Tạ Liên gõ gõ, định dùng thử cách thức của võ thần để đi vào. Ngụy Vô Tiện nhìn ra suy nghĩ của y, bay đến trước mặt Tạ Liên lắc đầu quầy quậy. “Không thể cưỡng ép phá tường à?” Tạ Liên hỏi. Ngụy Vô Tiện gật đầu. “Vậy làm sao bây giờ?” Tạ Liên gõ xuống mặt đất: “Đào động xuyên qua hả?” Dưới đất lát gạch xanh bền chắc, sợ là muốn đào động cũng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa, nơi này ở dưới đáy biển, nhỡ đâu đào thủng làm cho nước biển tràn vào thì hậu quả khó mà lường được. “Nhất định có cách đi vào mà.” Lam Tư Truy gõ tường. Tạ Liên nhớ tới vừa rồi Hoa Thành đập tường thử cơ quan ở tầng trên bèn bắt đầu ghé sát vào tường gõ lên từng viên gạch. Hoa Thành thấy vậy cũng tiến lên giúp y, ba người gõ một lúc lâu, cuối cùng gõ được ba viên xoay tròn tại chỗ trên mặt tường. Tạ Liên đập vỡ ba viên gạch này nhưng bức tường vẫn đứng yên không di chuyển. “Có lẽ là phải ấn xuống theo trình tự nào đó.” Tạ Liên suy đoán. “Vậy phải làm sao bây giờ, đều bị chúng ta đập vỡ hết rồi.” Lam Tư Truy lo lắng. Tạm thời Tạ Liên cũng không biết phải làm sao, đột nhiên Hoa Thành kéo y lại: “Ca ca.” “Sao vậy?” Tạ Liên hỏi. “Ba cái hốc này đã bị chúng ta làm thủng, ca ca chờ ta chiếu sáng bên trong một chút.” Hoa Thành nói xong, một đàn bướm bạc chen chúc bay vào trong ba cái hốc trên tường, không gian bên trong lập tức được chiếu sáng. “Ca ca huynh xem.” Hoa Thành nhón chân lên kề trán với Tạ Liên. Tạ Liên nhắm mắt lại, cũng nhìn thấy hình ảnh bên trong – là một không gian không lớn lắm. Cơ thể Ngụy Vô Tiện đang dựa trên mặt tường, Lam Vong Cơ rơi vào hôn mê đang nằm trên đùi Ngụy Vô Tiện. Nếu vừa rồi cưỡng ép phá tường đi vào nhất định gạch vỡ do tường sập sẽ chôn sống hai người này ngay lập tức. “Thì ra là vậy.” Tạ Liên nói: “Ngụy công tử, chúng ta sẽ cẩn thận đập ra một cái hốc tường từ bên ngoài vào mà không làm sập tường, ngươi thấy có được không?” Ngụy Vô Tiện gật đầu. Hoa Thành gọi ra một đàn bướm bạc lớn chậm rãi phá từ một bên, gạch vỡ và bụi đều rơi xuống đất ngay tức thì, không bay vào bên trong. Không lâu sau tường đã được đập thông, Ngụy Vô Tiện bay vào trở về trong cơ thể của mình. Lam Vong Cơ ngất xỉu dưới đất, trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, máu chảy đầy đất. Lúc vừa nãy ở trên thuyền, Lam Vong Cơ vẫn luôn tận lực bảo vệ cho Ngụy Vô Tiện không có kim đan, bản thân mình lại bị thương. Ngụy Vô Tiện sờ trán hắn, thấy không phát sốt mới yên tâm một chút. “Tạ công tử đến đây giúp với, xem vết thương của Lam Nhị ca ca giúp ta.” Tạ Liên lên tiếng trả lời rồi đi qua, y nhặt đồng nát ở nhân gian tám trăm năm cũng học sơ qua y thuật. Tuy kỹ năng không quá tinh thông nhưng xử lý đơn giản cho vết thương ngoài thì không thành vấn đề. Vết thương trên người Lam Vong Cơ cũng không quá sâu, chưa đến mức trí mạng. Chắc là do mất máu quá nhiều nên mới hôn mê, Tạ Liên sơ cứu đơn giản tại chỗ cho hắn. Y là võ thần, không phải thần chủ quản y dược cho nên không cách nào dùng thần lực giúp Lam Vong Cơ chữa khỏi lành lặn như cũ ngay lập tức. Cũng may vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc sẽ tự mình khôi phục. “Vậy phải làm sao bây giờ? Lam Tư Truy hỏi: “Rốt cuộc đây là đâu? Với cả Phong Sư nương nương bọn họ đâu rồi?” “Đây hẳn là hang ổ của quỷ nước kia.” Tạ Liên nói: “Ta cũng không biết mấy người Phong Sư Thủy Sư ở đâu nữa, nhưng bọn họ đều là thần quan trên Thượng Thiên Đình, kiểu gì cũng có năng lực tự bảo vệ mình.” Ngụy Vô Tiện nói: “Nếu vậy trước tiên đừng tìm bọn họ vội, Lam Nhị ca ca cần nghỉ ngơi.”‘ Tạ Liên gật đầu nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của Hoa Thành bèn nói: “Tam Lang, đệ thấy thế nào?” “Ca ca nói rất đúng.” Hoa Thành nói: “Nếu đến cả năng lực tự bảo vệ cũng không có thì không cần giữ đám ăn hại này lại.” Giọng nói của Hoa Thành y như lúc bình thường, trong gian phòng nhỏ có ánh sáng của lượng lớn bướm bạc chiếu sáng rõ như ban ngày, Tạ Liên phát hiện sắc mặt của Hoa Thành đỏ lựng. “Tam Lang, sao mặt đệ đỏ quá vậy?” Tạ Liên sờ thử trán hắn: “Sao lại nóng rực thế này?” “Không sao đâu.” Hoa Thành nói: “Sắp phải biến về rồi.” Tuy Hoa Thành nói qua loa không để ý nhưng Tạ Liên không dám yên tâm, hơn nữa sự thật chứng minh lo lắng của y rất chính xác. Chỉ một lát sau Hoa Thành đã ngất xỉu trong ngực y. “Tam Lang!” [Hết chương 12]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]