Ivan giật mình.
Cậu nghe Simon ở bên cạnh nói lớn: "Đúng đúng, tôi đã bảo cậu ấy hãy nhắn tin hẹn thiếu tá, nhưng cậu ấy bảo không muốn dùng điện thoại, nhìn xem có khác gì người nguyên thủy không."
Lúc này cậu mới ý thức được, vừa rồi cậu căng thẳng đến mức không nghe thấy được cuộc trò chuyện của Simon và Joshua. Hóa ra người đàn ông đó chú ý đến anh cậu nhờ lời nói của Simon.
Ma cà rồng nhỏ của chúng ta lúc này đã đổ mồ hôi lạnh. Không khí chung quanh hiện tại quá đáng sợ, cậu không biết nên phải làm gì tiếp theo.
Ivan thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, nhướng mày, cười ra hai chiếc răng khểnh nhỏ: “Tôi muốn đến sân tập tìm anh, chỉ huy Alpha. Tôi thấy anh thường ở đó, tôi nghĩ đến đó thì sẽ gặp được anh".
Chà, đó là điều mà các Omega tập trung quanh sân tập và muốn nhìn thấy thiếu tá. Hơn nữa cậu còn nhìn thấy thiếu tá bên cửa sổ mỗi ngày, đương nhiên không thể coi là đơn giản tình cờ muốn gặp được.
Suy cho cùng, Ivan cũng là một ma cà rồng đã sống được vài trăm năm. Làm sao có thể ngu ngốc đến mức mang theo một đống đồ đến trường tìm người. Carey nhìn vào gương mặt của cậu bé và dường như cảm thấy cậu rất thông minh. Anh nhịn không được duỗi tay xoa đầu thiếu niên: "Được rồi."
Sau đó, anh ta gọi đến di động của Ivan đang để trên bàn: "Số của em tôi đã có rồi, lưu số của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ma-ca-rong-can-omega/3334787/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.