Lưu manh gần đây rất coi trong một tiểu cô nương. Mặc kệ bọn hạ nhân dùng cách gì cũng phải bắt được tiểu nương tử kia mang về đây cho hắn.
Bọn hạ nhân hiệu suất làm việc rất cao. Không chỉ mang về được còn mang theo tình nhân của nàng về.
Lưu manh nghĩ thầm, cái này chẳng lẽ là mua 1 tặng 1? Đang chuẩn bị đuổi tên tình nhân kia đi, hắn đột nhiên nghe thấy bọn hạ nhân người đó muốn gặp hắn.
Lưu manh trầm ngâm hồi lâu sau đó liền đáp ứng. Dù sao cũng vô sự, hắn muốn nghe xem người kia muốn nói gì.
Trong chốc lát, người kia đã bị bọn hạ nhân mang tới. Là một thanh niên không có gì đặc biệt.
Thanh niên kia nhìn thấy lưu manh cũng không cầu xin lưu manh thả bọn họ, ngược lại còn đỉnh đạc ngồi trước mặt hắn. Không kiêng nể gì cầm tách trà trước mặt lưu manh lên uống.
Bọn hạ nhân vừa thấy liền nghĩ người này không biết trời cao đất rộng, định tiến lên muốn giáo huấn một phen, thế nhưng lại bị lưu manh giơ tay ngăn lại, bảo bọn họ lui ra.
“Ăn ngon không?” Lưu manh nhìn người đối diện ăn xong miếng bánh, uống xong miếng nước, lúc này mới từ từ mở miệng hỏi.
Người nọ cười hắc hắc, mang theo ba phần vui đùa nói, “Vẫn là miệng của ngươi ngon hơn, còn nữa, nước miếng của ngươi ngọt hơn tách trà này.”
Lưu manh nghe xong, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ. không giận mà trả lời, “Nga, phải không? Ngươi nhớ rõ vậy sao.”
Người nọ ha ha cười, “Mùi vị đó ta vĩnh viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-luu-manh-gap-vo-lai/502498/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.