Lúc trời chạng vạng, bọn họ mới tới một trấn nhỏ cách thành tây hơn chục cây số. Vô lại từng đi cùng Triệu đại bá tới đây giao hàng, đối với nơi này cũng không xa lạ.
Vô lại không chậm trễ nữa, bước thẳng đến khách điếm đã từng ở, thuê một gian phòng, hắn tính ở lại đây vài đêm với lưu manh.
Vô lại không có nhiều tiền, nhưng giải quyết vấn đề ăn uống cho vài ngày thì không thành vấn đề. Nếu không thì vẫn còn lưu manh, trên người thằng nhãi này có hai miếng ngọc, trên cổ cũng có gì đó, khẳng định sẽ đổi được không ít tiền.
Vô lại phân phó tiểu nhị mang đồ ăn lên phòng, cũng bảo tiểu nhị mang tới một chậu nước. Hai tay lưu manh vẫn còn bị cột, rửa mặt hay ăn cơm đều không tiện. Vô lại tự mình lấy ra khăn mặt, lau vài cái đơn giản cho lưu manh.
Lưu manh tất nhiên là không muốn, xoay mặt đi, bảo vô lại cởi trói ra, vô lại tất nhiên không chịu.
Vô lại đỉnh đạc ngồi trên bàn ăn cơm chiều, lưu manh vẫn bị trói, ngồi trên ghế nhìn đồ ăn.
Đồ ăn chỉ có rau xanh với đậu hũ, không có một miếng thịt, cực kỳ không hợp với lưu manh. Nhìn vô lại ăn miếng to, lưu manh thèm tới chảy nước miếng. Hôm nay, hắn chỉ mới ăn một chút điểm tâm, uống vài hớp nước.
Hắn so với vô lại còn kém hơn.
Vô lại trước khi mang hắn đi, còn ăn điểm tâm trong phòng hắn với uống trà no nê.
“Vô lại thúi, ngươi muốn để bổn đại gia chết đói sao?” Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-luu-manh-gap-vo-lai/502493/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.