Dưới ánh đèn đường màu cam, trong lúc bàn tay đang lắc lư, cô chỉ cảm thấy có một ánh sáng rất đẹp mắt đang bó chặt ở nơi đó, cô giơ tay lên, rõ ràng là có một chiếc nhẫn kim cương tinh tế đang lồng vào ngón áp út của cô.
Cô thoải mái bật cười, không có nước mắt, cô nhìn anh, nhắm mắt lại rồi mở ra, thật sự giống như một giấc mộng đẹp đẽ thoáng qua, thời niên thiếu ngây ngô kia đã quyết định cả một cuộc đời.
– – – – – – – – – – – –
Ngày hôm sau trở về Thành Đô. Thành phố này vẫn luôn vững vàng có nề nếp như vậy, chỉ trong vài ngày mà những đống đổ nát trên đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, ai ai cũng có trách nhiệm phải làm, hoặc cố gắng làm việc gì đó cho mọi người.
Ở tòa soạn Thành Đô, tổng biên thấy bọn họ trở lại thì cười nói: "Kiểu này thì Tổng giám đốc bên kia thở phào rồi, mọi người đều bình yên."
Nhưng Tống Giai Nam lại gặp phải một chút vấn đề, vào lúc sáng, trong lúc chạy thoát khỏi cơn dư chấn thì cô bị vấp phải một tảng đá rồi té ngã, lại ngã đúng vào đống đá vụn, sau đó bị một cây đinh đã gỉ đâm vào chân, lúc ấy, cô đau đến mức nước mắt tuôn ra, xắn ống quần lên xem thì thấy bị trầy một mảng da lớn, máu chậm rãi túa ra, bác sĩ bên cạnh vừa sơ cứu vết thương cho cô, vừa nói: "Cô bị tai nạn lao động rồi, không uổng phí chuyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-luot-qua-nhau-thoi-sach/1934440/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.