Tống Giai Nam và Đoàn Gia Thần trò chuyện đến rất khuya, về đến nhà mới phát hiện bố mẹ cô đã ngủ, cô rón ra rón rén đi tắm, tắm rửa xong lên giường nằm, vừa tắt đèn thì cơn buồn ngủ cũng ập đến, cho đến ngày hôm sau mới bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc.
Lúc rời nhà chứng bệnh bắt buộc kiểm tra đồ đạc như thường lệ bộc phát, cô kiểm tra thẻ ra vào phóng viên, thẻ chứng minh công việc và điện thoại di động, tìm rất lâu cũng không thấy điện thoại, "Mẹ, mẹ có thấy điện thoại di động của con đâu không".
Bà Tống đi đến chỗ để một chiếc chăn, "Hấp tấp hỏng việc, tối ngày vứt đồ bừa bãi".
"Ôi, hóa ra là trên giường của con". Tống Giai Nam vội vàng lấy điện thoại vứt vào trong túi xách, "Con đi đây, buổi tối con sẽ về trễ một chút, con và Đoàn Gia Thần cùng đi tham gia buổi họp mặt bạn bè, cũng không cần phần cơm tối cho con".
Bà Tống dặn dò, "Con ăn ít dầu mỡ một chút, cẩn thận coi chừng bệnh tái phát đấy".
Vẻ mặt cô tươi cười rực rỡ, tâm trạng vô cùng tốt, "Con biết rồi".
Ánh mặt trời ngày hôm nay thực sự trở nên có chút chói mắt, sau khi tuyết rơi, bầu trời bao la lần đầu tiên biến thành một khoảng không trong trẻo, màu xanh lam xa xăm không có một chút gợn mây, cô ngẩng đầu cũng giống như rất nhiều người khác bước ra khỏi nhà, sau cơn bảo tuyết cả người cảm thấy khoan khoái.
Tòa soạn hôm nay vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-luot-qua-nhau-thoi-sach/1934426/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.