Giọng nói của cô lạnh đến mức phát run, không biết là bởi vì thời tiết lúc này hay nội tâm của cô đang có một khao khát mãnh liệt nói ra tất cả khiến cho cô cảm thấy sợ, người đàn ông phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Âm thanh bật thốt ra nghẹn lại ở cổ họng, trong nháy mắt cả người cô như mất hết đi sự định hướng, trong đầu cô trống rỗng, bông tuyết trước mắt cô đang tung bay trong không trung, cùng với gương mặt tuấn tú cứng nhắc của anh.
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên kéo suy nghĩ của cô trở lại, tay cô lúng túng lấy điện thoại ra, hóa ra là bà Tống gọi đến, vừa nhận điện thoại bà đã hỏi: "Tống Giai Nam, con bé tiểu nha đầu này, có phải con đã bỏ mặc Tịch Lạc Dữ rồi không?"
Cô sửng sốt một lúc lâu, "Mẹ, mẹ nói gì thế, con và anh ta không có gì cả". Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Lập, anh khẽ quay đầu sang một bên, phản ứng theo bản năng cách xa cuộc nói chuyện riêng tư của cô.
Bà Tống nói tiếp: "Mẹ thấy người ta cũng không tệ, con nha đầu này, đã nhiều năm như vậy rồi cũng không dẫn bạn trai về nhà, cũng không hề nghe thấy con nói yêu ai, lúc học đại học thì không tính làm gì, lúc lên nghiên cứu sinh nói vẫn chưa ổn định, hiện nay lại nói bận làm việc, có phải con có vấn đề gì hay không!"
Tống Giai Nam hoàn toàn không phản đối: "Mẹ, đã muộn thế này rồi mà mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-luot-qua-nhau-thoi-sach/1934412/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.