Đương nhiên là không thể nào đi bộ từ tầng bốn mươi sáu xuống, Tống Giai Nam đi khoảng chừng đến tầng thứ mười lăm, chân cô tựa như chiếc lá cuối thu còn vương lại trên cây, run rẩy vô cùng kịch liệt.
Cô đành phải đi thang máy xuống, sau đó đứng ở trong đại sảnh tòa soạn, ung dung trì hoãn điều chỉnh lại một chút tâm trạng khẩn trương và đôi chân đang run rẩy của mình, cô chậm rãi đi đến bãi đổ xe, quả nhiên là Tịch Lạc Dữ đang đứng bên cạnh một chiếc Buick, dường như đang ngây người, khẽ ngẩng đầu lên, tay tùy tiện bỏ vào trong túi, vài tia nắng mặt trời còn sót lại chiếu xuống bờ vai của anh ta, một bên mắt kính đang phản chiếu chiếc mũi nhọn, nhìn qua dáng vẻ vô cùng thảnh thơi.
Nếu như... Bỏ qua định kiến, anh ta cũng được coi như một mẫu người tương đối điềm đạm, nhưng trong nụ cười điềm đạm đó rốt cuộc là ẩn chứa những điều gì, Tống Giai Nam nghĩ dù sao cô cũng làm việc bên mục tin tức xã hội hơn nửa năm nay, cho nên nhìn người vẫn phải bằng mắt và tâm.
Cô rón rén bước đến, Tịch Lạc Dữ cũng đã thấy cô, lịch sự nhìn cô mỉm cười: " Xin chào, Tống tiểu thư".
Tống Giai Nam cũng tự nhiên đáp lại: "Thật ngại vì để anh chờ lâu, thật ra thì tôi muốn hỏi một điều là tại sao anh nói theo hẹn, cái đó, mặc dù là tối ngày hôm qua chúng ta mới gặp nhau, nhưng hôm nay hẹn gặp mặt có phải là quá hiệu suất hay không?"
Tịch Lạc Dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-luot-qua-nhau-thoi-sach/135078/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.