Lâm Lan Chi đứng ở ngoài đi đi lại lại thấp thỏm không yên, vương gia và cha y từ trước đã bất hòa, không biết hai người có nói chuyện bình thường được với nhau không? Nhỡ đâu đánh nhau trong đó thì phải làm sao? Rồi sau đó hai người lại không chấp nhận cho y và hắn thì không phải lại lớn chuyện? Lâm Lan Chi vừa nghĩ vừa căng thẳng cắn ngón tay.
"Lan Chi..."
Đột nhiên từ sau lưng có tiếng gọi, nhận ra đó là giọng nói của hắn y mừng rỡ vội vàng quay đầu lại. Từ Cảnh Hiên đứng cách y không xa, gần nửa tháng không gặp nhìn hắn có vẻ gầy hơn một chút, y nhìn thấy hắn đôi mắt cũng hơi đỏ lên khẽ gọi: "Sư huynh..."
Không đợi Từ Cảnh Hiên kịp đến y đã vội chạy lại ôm chặt lấy hắn, cái ôm của y rất mạnh Từ Cảnh Hiên lâu ngày không ăn không ngủ suýt chút nữa không đứng vững, nhìn y ngoan ngoãn ở trong lòng mình hắn đau lòng vòng tay qua hôn nhẹ lên tóc y.
"Lan Chi ta ở đây rồi, không sao nữa rồi..."
"Sư huynh... sư huynh. Ta nhớ huynh." Y vừa nói vừa ôm chặt lấy hắn, Từ Cảnh Hiên bỗng chốc thấy tâm can mình như rót mật, chỉ cần nghe được câu nói của y, dù có chịu khó khăn gì đi nữa hắn cũng thấy đáng.
Từ Cảnh Hiên khẽ đẩy người ra không ngờ rằng vậy mà y đã muốn khóc, hai mắt đỏ lên nước mắt chực rơi xuống. Hắn đau xót đưa tay lên xoa má y an ủi: "Lan Chi... đừng khóc. Xin lỗi, là ta không tốt để đệ đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-thu-ve-chung-mot-nha/1795890/chuong-55.html