Lần nữa tỉnh lại Lâm Lan Chi đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc, là nơi y sống từ nhỏ đến lớn vừa mở mắt đã nhận ra ngay. Trong phòng còn ngập tràn mùi thuốc nồng nặc đến nhức mũi, lư hương đặt trên bàn ở phía xa tỏa ra nghi ngút khói. Lâu không tiếp xúc với ánh sáng Lâm Lan Chi khẽ nheo mắt, muốn thử ngồi dậy nhưng cả người nặng nề như đeo chì thực sự rất khó chịu. Ngoài cửa phòng còn văng vẳng tiếng nói chuyện, hình như là tiếng của cha y. 
"Đại phu, tại sao đã vài ngày rồi Lan Chi còn chưa tỉnh? Nó sẽ không có chuyện gì đâu đúng không?" 
Dù cách khá xa nhưng y vẫn cảm nhận được sự lo lắng của cha. Đại phu thở dài một hơi sau đó quở giọng trách móc: "Hầu gia, năm xưa lão già này cực khổ mới kéo được công tử từ quỷ môn quan trở về, đã dặn người bao nhiêu lần là không thể để công tử ở nơi lạnh quá lâu rồi cơ mà? Tại sao lại thành ra như vậy..." 
Lâm Lan Chi nhận ra đó chính là vị đại phu đã cứu mình năm xưa, khi y còn nhỏ bị thích khách truy sát, không những trúng một mũi tên còn nằm dưới mưa trong ngày đông lạnh giá suốt nửa buổi mới có người phát hiện, vừa mất máu quá nhiều vừa bị nhiễm lạnh, lúc đó ai cũng nghĩ rằng y đã chết nhưng phép màu đã xuất hiện, y đã được vị thần y kia cứu chữa. Chỉ là sau này để lại khí lạnh trong người, cứ mỗi lần ở những nơi lạnh giá quá lâu y 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-thu-ve-chung-mot-nha/1795882/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.