Lâm Lan Chi biết mình bị lừa, lập tức buông tay Từ Cảnh Hiên lần nữa đóng sập cửa, nhưng sợ hắn lại đưa tay ra chắn nên không dùng sức mạnh, cũng vì vậy mà Từ Cảnh Hiên dễ dàng theo y vào phòng. Vừa bước vào hắn đã đóng kín cửa lại ôm chặt lấy y.
"Lan Chi... đệ quan tâm ta như vậy sao còn nỡ đuổi ta đi?"
"Huynh buông ta ra!" Lâm Lan Chi bị hắn ôm chặt, tức giận trừng mắt lên nhìn.
Giỏi lắm, giờ còn dám bày trò ra lừa y!
Lâm Lan Chi giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng y càng giãy Từ Cảnh Hiên càng ôm chặt. Lâm Lan Chi có tật giật mình, sợ người ngoài lỡ có đi ngang qua nghe thấy trong phòng ồn ào nên cũng chẳng dám lớn tiếng, chỉ gằn giọng bên tai hắn: "Ngươi mau buông tay, đừng để ta phải đánh ngươi!"
"Đệ đánh đi, đệ có đánh chết ta cũng không buông." Từ Cảnh Hiên cười cười càng mặt dày mà ôm chặt lấy y hơn, hắn cúi đầu xuống nói nhỏ: "Ta biết hôm trước đệ vì sao lại tức giận rồi nhé... đệ ghen đúng không?"
"Ghen...?" Lâm Lan Chi nghe hắn nói đột nhiên cả người cứng ngắc, hai tai cũng ửng đỏ.
Ghen cái quái gì cơ chứ? Bạch Nhan là cái thá gì mà xứng để y ghen?!
Lâm Lan Chi nghiến răng, mãi một lúc sau mới nhớ ra là nên phản ứng lại, y bật cười chối: "Sư huynh nghĩ nhiều rồi ta không ghen với ai cả!"
"Nếu vậy... Ta đi tìm Bạch Nhan kia nhé? Đệ còn giận ta nữa ta..."
"Ngươi dám? Ngươi thử bước đi tìm hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-thu-ve-chung-mot-nha/1795874/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.