Bạch Nhan hai mắt đỏ lên, bàng hoàng hết nhìn Từ Cảnh Hiên lại nhìn Lâm Lan Chi lắc đầu nói: "Không thể nào, tại sao lại có thể? Cảnh Hiên, sao huynh lại đối xử với ta như vậy... Huynh không thích ta đi nữa cũng không thể nào mà thích Lâm Lan Chi được!" 
Lâm Lan Chi hai tay chống bên hông cười nửa miệng nói: "Có gì mà không thể? Chúng ta không những yêu nhau còn rất thân mật là đằng khác, sư huynh nói đúng không?' 
"Phải." Từ Cảnh Hiên gật đầu mỉm cười: "Ta rất yêu sư đệ." 
"Thấy chưa? Ngươi tin chưa? Có cần ta chứng minh không?" Lâm Lan Chi vừa nói vừa hất cằm nghiêng mặt nhìn về phía Từ Cảnh Hiên, hắn hiểu ý cười khổ một cái rồi tiến lại hôn nhẹ lên má y. Lâm Lan Chi lập tức trừng mắt lên gằn giọng: "Tại sao chỉ hôn má? Huynh sợ người ta nhìn thấy đau lòng à?" 
Từ Cảnh Hiên nghe y bất mãn không nói thêm một lời lần nữa tiến lại gần hôn lên môi y, hắn không những không hôn nhẹ như lần trước mà còn luồn lưỡi vào khoang miệng, càn quấy sâu trong mọi ngóc ngách, tay bên dưới nâng lấy một bên đùi Lâm Lan Chi đẩy y ngồi lên bàn. 
Hai người hôn đắm đuối đến mức coi Bạch Nhan như vô hình. 
Bạch Nhan hai mắt đỏ bừng, tay siết chặt lại bấu vào nhau đến chảy máu. 
Còn gì đau hơn khi nhìn người mình yêu thân mật với người khác mà người đó lại không phải là mình! 
Một lúc lâu sau Từ Cảnh Hiên mới buông Lâm Lan Chi ra, y thở dốc đuôi mắt cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-thu-ve-chung-mot-nha/1795872/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.