Từ Cảnh Hiên thấy ai cũng kinh ngạc nhìn mình liền ho khan một tiếng, vội vàng buông tay sư phụ ra cười cười nói: "Sư phụ, chẳng phải Lan Chi dậy rồi sao. Đừng đánh đệ ấy, nhỡ để bị thương thì thật sự không tốt."
Sư phụ: "...." Một quyển sách thì gây thương tích cái kiểu gì?
Sư phụ giật giật khóe môi hết nhìn Từ Cảnh Hiên rồi nhìn Lâm Lan Chi, sau đó lại tức giận trở về chỗ cũ tiếp tục giảng.
Lâm Lan Chi còn đang ngơ ngác khó hiểu nhìn Từ Cảnh Hiên, hắn lại chỉ nhún vai như không có chuyện gì xảy ra.
Ngủ được một giấc ngắn nhưng cũng giúp Lâm Lan Chi thấy tỉnh táo hơn hẳn, nửa giờ sau đều ngoan ngoãn mà ngồi nghe giảng. Cuối cùng sau hơn một canh giờ sư phụ cũng giảng xong, tất cả đều thở phào một hơi như thoát một kiếp nạn cười cười nói nói. Lâm Lan Chi thu sách lại chuẩn bị đi về thì có một người tiến lại nhìn y chằm chằm.
Lâm Lan Chi bị ánh mắt của sư huynh này làm cho hốt hoảng y dè chừng hỏi: ".... Có chuyện gì sao?"
"Này Lan Chi, cổ đệ bị sao vậy? Có dấu đỏ đỏ này."
Sư huynh kia vừa nói vừa định nới cổ áo y ra xem, Lâm Lan Chi vội vàng lùi lại về sau kéo cổ áo lên kín mít, hai má đột nhiên cũng đỏ ửng lên lắp bắp nói: "Không... không có gì. Chắc là bị kiến cắn thôi, trong phòng đệ đột nhiên rất nhiều kiến, thật đó!"
"Sao ta không thấy giống nhỉ?" Sư huynh này còn đang thắc mắc thì người bên cạnh hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-thu-ve-chung-mot-nha/1795866/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.