Lâm Lan Chi mặc kệ hắn lôi mình đi, Từ Cảnh Hiên kéo y thẳng đến một nơi vắng vẻ không còn bóng người mới hất tay ra tức giận lớn tiếng: "Lâm Lan Chi đệ có biết mình đang làm chuyện gì không?!"
Lâm Lan Chi ngẩng đầu nhìn hắn, khóe môi cong lên nói: "Không phải ngươi nói từ giờ trở đi mặc kệ ta sao? Vậy thì ta làm gì với ai liên quan gì đến ngươi?"
"Dù như vậy đi nữa đệ cũng không thể... không thể tùy tiện làm chuyện đó với người khác!"
"Ngươi ngủ với ta thì có thể con ta ngủ với người khác thì không thể à? Từ Cảnh Hiên ngươi nghĩ ngươi là gì của ta?"
Từ Cảnh Hiên bị lời nói của y làm cho chết lặng. Phải rồi hắn là gì của y cơ chứ... Có quyền gì mà xen vào chuyện của y. Lâm Lan Chi lại nói tiếp.
"Ta ngủ với người khác rồi ngươi cũng không cần phải cảm thấy có lỗi với ta, không cần phải chịu trách nhiệm với ta... Từ nay về sau ngươi đi làm phò mã, tiếp tục làm chính nhân quân tử của ngươi..."
Từ Cảnh Hiên nghe từng lời y nói bàn tay đã siết lại chặt lại nổi lên cả gân xanh, sau đó lại quay mặt đi bật cười. Hắn cất tiếng giọng đã khàn cả đi.
"Ngươi thực sự cho rằng, ta vì muốn chịu trách nhiệm ngày hôm đó mới đối xử tốt với ngươi thôi sao?"
Hắn ngừng lại cố hít một hơi thật sâu để cho bản thân bình tĩnh lại sau đó lớn tiếng.
"Lâm Lan Chi ngươi nghe cho rõ đây. Ngày hôm đó không phải do rượu ta mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-thu-ve-chung-mot-nha/1795862/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.