Nói xong câu đó Lâm Lan Chi lần nữa chìm vào trong cơn mê man, Từ Cảnh Hiên thấy khóe mắt mình cũng dần cay lên, nhưng hắn vẫn còn lý trí biết đây không phải là lúc nên đau lòng vội vàng thực hiện nốt việc còn dang dở, thay một bộ y phục mới rồi đỡ y nằm lên giường. Hắn lau qua người y một lượt, dùng một khăn ấm đặt lên trán rồi mới ra ngoài gọi đại phu, ở trong học cung có sẵn đại phu nên không cần đi đâu xa, cũng may Lâm Lan Chi bị sốt bình thường chỉ cần uống thuốc là sẽ khỏi, nhận đơn thuốc từ đại phu Từ Cảnh Hiên liền đi sắc rồi tự tay chuẩn bị thêm một bát cháo trắng. Xong mọi việc cũng đã xế chiều, Lâm Lan Chi vẫn chưa dậy hắn bèn đặt cháo và thuốc ở một bên nâng người gọi y dậy.
"Lan Chi... dậy ăn một chút rồi uống thuốc đi."
Lâm Lan Chi mơ màng mở mắt, thấy mình đang tựa vào người hắn, không những thế quần áo trên người đã bị thay qua một lượt, khỏi phải nói cũng biết là ai làm. Lâm Lan Chi khóe mắt khẽ run rẩy, cả người mệt mỏi đầu đau như búa bổ không còn sức để tránh khỏi hắn.
"Ngươi..." Lâm Lan Chi mở miệng, giọng nói yếu ớt hơn thường ngày. Dường như biết y định nói gì Từ Cảnh Hiên đã vội cắt ngang: "Ta biết đệ không muốn nhìn mặt ta, chỉ cần đệ uống xong bát cháo này rồi uống thuốc ta sẽ lập tức rời khỏi, được không?"
Không đợi y từ chối Từ Cảnh Hiên buông người ra để Lâm Lan Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-thu-ve-chung-mot-nha/1795840/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.