Chương trước
Chương sau
Từ Cảnh Hiên và Lâm Lan Chi là hai kẻ thù. Mà nói đúng hơn là chỉ có mỗi Lâm Lan Chi suốt ngày muốn đấu khẩu và gây chuyện với Từ Cảnh Hiên, mặc kệ cho một kẻ ngày ngày đeo bám, đòi đánh, lảng vảng bám lấy như một con đỉa, dù có phiền phức đến đâu Từ Cảnh Hiên cũng coi như không nhìn thấy mà xem Lâm Lan Chi như một kẻ vô hình. Điều này càng khiến Lâm Lan Chi ghét cay ghét đắng.
Lâm Lan Chi tính tình hơi ương ngạnh, không chấp nhận Từ Cảnh Hiên tài giỏi hơn mình, dù là về võ nghệ hay là văn chương trong mắt mọi người Từ Cảnh Hiên lúc nào cũng là nhất, lâu dần y đem lòng đố kỵ. Hơn nữa, rất lâu trước kia Từ gia và Lâm gia vốn đã có thù oán, vậy mà số phận trêu ngươi lại đẩy Lâm Lan Chi và Từ Cảnh Hiên vào chung một trường, hơn nữa còn chung luôn một lớp.
Ở Thanh Châu nam tử đến tuổi mười lăm đã bắt đầu đến trường bắt đầu học tập, mà Châu Hoàng là học cung lớn nhất, cao quý nhất chỉ có những người có tiền cùng con cháu quan gia mới có thể bước vào. Trong đó Lâm Lan Chi và Từ Cảnh Hiên cũng không ngoại lệ, hai người xuất thân đều không tồi, thuộc dạng mới sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Nhưng Từ Cảnh Hiên được bao người ngưỡng mộ, luôn được các vãn sinh khác nể mặt gọi một tiếng sư huynh. Còn Lâm Lan Chi lại như một kẻ phiền phức, tên công tử bột không có chuyện gì làm, cả ngày chỉ biết gây sự chọc giận sư huynh của họ.
Đến cả sư phụ trong Châu Hoàng cung cũng không chịu nổi tính cách này của Lâm Lan Chi.
Hai người không hợp nhau đến mức có tin đồn rằng, Từ Cảnh Hiên và Lâm Lan Chi mà có thể yên ổn ở chung với nhau một ngày thì hôm đó khẳng định là sắp có mưa to bão lớn, trời đất diệt vong.
Thực ra cũng không quá đáng đến thế, chỉ là Lâm Lan Chi muốn gây sự, mỗi lần Từ Cảnh Hiên mở miệng ra nói y như rằng Lâm Lan Chi cũng bẻ ngang cho được.
Ví dụ như ngày hôm trước, trên lớp sư phụ đang nói đến chuyện nam nhân thời này tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình. Từ Cảnh Hiên lại phản đối nói: Tại sao cứ phải lấy tận tam thê tứ thiếp, trong khi chỉ cần có một người cũng đủ nối dõi và sống hạnh phúc cùng nhau?
Lâm Lan Chi lập tức đáp lời: Từ sư huynh chắc thuộc dạng lực bất tòng tâm không thể cùng một lúc chiều nổi nhiều người.
Từu Cảnh Hiên đen mặt, Lâm Lan Chi thì tự cao đắc ý.
Lại như lần khác, lúc này vào giữa đông thời tiết lạnh Từ Cảnh Hiên đưa ra ý kiến muốn dừng cuộc săn bắn lại, tuyết rơi rất nhiều nửa đường gặp bão tuyết chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm Lan Chi lại nói y có con mắt tinh tường nhìn ra tuyết sẽ không lớn, đi săn vẫn sẽ thuận lợi. Sư phụ không tin y, môn đồ khác không tin lời y, dĩ nhiên Từ Cảnh Hiên càng không tin. Để chứng minh lời mình nói Lâm Lan Chi một mình một ngựa phi lên núi, thực ra ở trước mặt mọi người muốn bắt bẻ lời nói của Từ Cảnh Hiên, chứ y biết mình nào có con mắt tinh tường gì. Nhưng ném lao phải theo lao, cuối cùng nửa đường đi thật sự gặp bão tuyết, lại mất công học cung cả trăm môn đồ náo loạn nhau tìm kiếm trong đêm, Lâm Lan Chi hôm đó chịu đựng biết bao tiếng chửi rủa.
Tóm lại với Lâm Lan Chi mà nói, chỉ cần Từ Cảnh Hiên nói con chó có bốn chân y cũng nói thành có hai chân.
Nếu Từ Cảnh Hiên nói Lâm Lan Chi là nam nhân, y cũng phải chối cho bằng được: Không ngươi nhầm rồi ta là nữ nhi giả dạng vào đây học đấy!
Không ai biết rốt cuộc kiếp trước Từ Cảnh Hiên đã nợ tiền hay nợ tình Lâm Lan Chi mà kiếp này lại bị y bám riết không buông như vậy.
Từ Cảnh Hiên cũng rất đau đầu, nhưng tự dặn lòng mình không chấp nhặt với trẻ nhỏ.
Hai người cứ thế bình yên trôi qua ngày qua ngày, cho đến một hôm...
Hôm đó là ngày chuẩn bị bước sang năm mới, vốn dĩ bình thường học cung rất nghiêm không cho uống rượu nhưng vì phải xa nhà lâu ngày, nghĩ rằng môn đồ đều đã trưởng thành có uống một chút cũng không sao nên sư phụ hôm nay lại mở lòng từ bi phá lệ một lần, mở hơn một trăm bình rượu ủ hoa đào trân quý của mình ra. Môn sinh mừng còn hơn vớ được vàng, ai cũng ăn uống hăng say chẳng mấy chốc đã quá chén.
Hôm nay Lâm Lan Chi cố tình chọn một chỗ ngồi đối diện Từ Cảnh Hiên, y muốn nhân cơ hội này chuốc rượu khiến cho Từ Cảnh Hiên say làm ra chuyện mất hết mặt mũi, nhưng uống mãi uống mãi Lâm Lan Chi đã tự chuốc cho mình say mèm còn Từ Cảnh Hiên vẫn bộ dạng nghiêm trang như trước. Lâm Lan Chi dĩ nhiên là không can tâm, vỗ vỗ mặt vài cái rót rượu vào chén, tay run run làm tràn ra phân nửa, bước đi loạng choạng vừa đến nơi đã ngã hẳn vào lòng Từ Cảnh Hiên, chén rượu trong tay đổ xuống làm ướt hết cả một vùng áo hắn.
Từ Cảnh Hiên khóe mắt khẽ giật, Lâm Lan Chi lúc này đã say hai má đỏ ửng nhưng vẫn chưa đến mức mất hết tỉnh táo, y vội chống tay dậy cầm lấy bình rượu trên bàn tự rót thêm cho mình một ly nói: "Cảnh Hiên sư huynh... là Lan Chi thất lễ làm ướt hết áo của huynh rồi. Huynh xem đệ uống một ly này coi như tạ tội được không?"
Tuy vẻ mặt của Từ Cảnh Hiên bình tĩnh nhưng rượu vào người quả thật đã không ít, hắn hơi do dự nhìn Lâm Lan Chi không ngừng đưa tay ra trước mặt. Thường ngày Lâm Lan Chi chỉ xưng ta với ngươi, hôm nay lại gọi sư huynh ngọt như vậy.
Thấy Từ Cảnh Hiên không nhận, Lâm Lan Chi hơi rũ hai mắt xuống giọng buồn rầu nói: "Sư huynh... Lan Chi biết sai rồi. Sau này sẽ không đối đầu với huynh nữa, không lẽ huynh không nể mặt đệ uống thêm một ly được sao? Huynh ghét Lan Chi vậy sao?"
Từ Cảnh Hiên nhìn mấy vị sư phụ ngồi cách đó không xa, uống không được mà không uống cũng không xong, bộ dạng của Lâm Lan Chi lúc này rất ngoan ngoãn khác xa với vẻ mặt thường ngày, trong khi Từ Cảnh Hiên đã mang theo không ít men rượu, nhìn bờ môi của thiếu niên đỏ mọng mím chặt, Từ Cảnh Hiên nuốt khan một ngụm yết hầu không ngừng nhấp nhô quay mặt sang hướng khác vội vàng 'ực' một tiếng uống cạn chén rượu.
Nhìn Từ Cảnh Hiên uống xong, đáy mắt Lâm Lan Chi hiện lên nét vui vẻ nở nụ cười tươi lộ ra một chiếc răng khểnh, nụ cười tươi hiếm có mang cho người ta cảm giác ấm áp, vừa ngây thơ vừa đáng yêu, nếu thường ngày lúc nào cũng cười tươi như vậy thật tốt. Không hiểu sao đáy lòng Từ Cảnh Hiên lại muốn tham lam muốn giữ lấy nụ cười này cho riêng mình, không cho ai nhìn thấy, không cho kẻ nào động vào.
Từ Cảnh Hiên bị chính suy nghĩ của mình dọa cho sợ hãi, lại thấy Lâm Lan Chi tiếp tục rót rượu hắn vội vàng đứng lên hướng vài vị sư phụ ngồi đó không xa, cẩn thận chấp đấm cúi đầu xuống cung kính nói: "Sư phụ, học trò uống hơi nhiều xin phép về phòng nghỉ trước."
Sư phụ hắn cười hiền từ, đối với Từ Cảnh Hiên là học trò ngoan có một chút yêu thương vội quan tâm nói: "Được rồi, mau về phòng nghỉ ngơi cho sớm đi."
Tốn bao công sức còn chưa đạt được mục đích, Lâm Lan Chi nào dễ dàng bỏ qua như vậy, thấy Từ Cảnh Hiên đứng dậy y cũng vội vàng đứng lên gọi: "Sư huynh~ Huynh đừng đi mà."
Từ Cảnh Hiên không trả lời, nhưng Lâm Lan Chi nhìn ra bước chân của hắn thực ra cũng đang run rẩy, y biết hắn chỉ là đang làm bộ làm tịch mà thôi. Bị chuốc cho nhiều rượu như vậy, có là tiên cũng đã say từ lâu, huống chi còn đấu với một người có tửu lượng tốt như y. Bỏ lại tiệc rượu ngả nghiêng người say lê lết trên bàn, Lâm Lan Chi loạng choạng đi theo sau Từ Cảnh Hiên, miệng còn không ngừng gọi: "Sư huynh, sư huynh, đợi ta."
Từ Cảnh Hiên nghe hai từ 'sư huynh' này của y mà hai tai đỏ ửng, bước chân ngày càng nhanh như chạy trốn. Dùng hết thanh tỉnh còn lại mà một mình ra con suối sau núi, ở đây rất lạnh hắn vốn dĩ định rửa mặt một chút cho bớt hơi rượu trong người, nào ngờ vừa mới cúi mặt xuống đã bị một cánh tay từ đằng sau đẩy một cái. Hắn thân thủ khá tốt vội vàng bám lấy cánh tay người kia, thế nhưng đang đứng sát mép suối "Ầm" một tiếng cả hai trượt chân kéo nhau ngã vào dòng nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.