Trình Dục Bân quay về ghế ngồi, Cao Tùng liền lập tức sáp lại.
"Thế nào?!". Mặc dù hỏi thế, nhưng vẻ mặt cậu ta bày rõ hai chữ 'hưng phấn', bởi vì Trình Dục Bân đã ra tay thì chưa bao giờ thất bại.
"Còn thế nào được?!". Trình Dục Bân nhếch môi, đem phương thức liên lạc bản thân vừa cùng Lâm Linh trao đổi ra, huơ huơ trước mặt Cao Tùng.
"Chỉ là, người nọ thế mà lại là thẳng nam. Cho nên muốn 'ăn' được, liền phải tiêu tốn chút thời gian cùng công sức!". Trình Dục Bân tuy ngoài miệng than thở, nhưng vẻ mặt lại tràn ngập hứng thú.
"Chà~, đúng là Bân Bân nhà chúng ta có khác. Thẳng nam cái gì chứ? Vào tay cậu cũng phải cong thôi!". Cao Tùng không tiếc vuốt mông ngựa, tâng bốc Trình Dục Bân lên tận trời.
Mà dù sao lời hắn nói cũng không phải nói quá, đây cũng không phải lần đầu Trình Dục Bân đi bẻ cong thẳng nam người ta.
Trước đó cũng không ít người, bề ngoài thì khẳng định mình là thẳng nam, chỉ là vào tay Trình Dục Bân chưa được mấy ngày, chẳng phải cũng ngoan ngoãn nằm dưới hay sao?!.
Bọn họ trò chuyện qua lại, Trình Dục Bân thì không biết đã nốc hết bao nhiêu rượu. Tưởu lượng y vốn dĩ không thấp, thế mà trên mặt hiện giờ đã phủ lên một tầng ửng hồng.
Trình Dục Bân mải mê chơi đùa, cho nên cũng không hề phát giác, điện thoại trên bàn đang rung lên từ nãy đến giờ.
...
Cùng lúc này, ở phòng kí túc xá sắp đến giờ tắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-di-san-lai-tro-thanh-con-moi/2436805/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.