Không lâu sau đó, Trình Dục Bân chia tay với Đinh Tuyết Vân. Cuộc sống của y giống như trở về trước kia, đi bar uống rượu cùng đám bạn.
Đêm nào cũng phải tận khuya mới về nhà, đối với y lúc này, có lẽ chỉ khi đắm chìm trong men say mới có thể khiến y vượt qua một đêm dài đằng đẵng này.
Trình Dục Thành biết được chuyện này liền đùng đùng nổi giận, sai người bắt y trở về Trình gia, răn dạy một trận rồi nhốt y lại. Hiện tại đang là kỳ nghỉ, cho nên không có lệnh của ông, Trình Dục Bân nửa bước cũng không được ra khỏi nhà.
Không giống như những lần khác, lần này bị nhốt trong phòng, Trình Dục Bân lại yên tĩnh đến lạ. Y cả ngày nằm trong phòng, hết ngẩn người thì lại cầm lấy di động, ấn tới ấn lui lại tắt. Đồ ăn thức uống người làm đưa vào, y chỉ ăn lấy lệ, có khi còn chẳng thèm động vào.
Trình Dục Thành nhìn một màng này, lại nhớ đến tình cảnh khi đó của Tống Vũ Ninh, trong lòng không khỏi dâng lên hoảng sợ. Ông không muốn con trai mình lại giẫm lên vết xe đổ ấy, càng không muốn lại mất thêm người mình yêu thương nhất trên cõi đời.
Trình Dục Thành tự tay bưng cháo và sữa nóng lên phòng Trình Dục Bân. Nhìn thấy ba mình, Trình Dục Bân lúc này mới gắng gượng ngồi dậy.
"Nhân lúc còn nóng, mau ăn đi". Trình Dục Thành bưng cháo đặt trên bàn, nhét cái thìa vào tay Trình Dục Bân.
"Con không đói". Trình Dục Bân mím mím môi, ánh mắt đờ đẫn, y quả thực chẳng có khẩu vị gì, ăn hay không ăn cũng vậy mà thôi.
"Không đói cũng phải ăn!". Trình Dục Thành lúc này lại bất ngờ quát lớn, một người vốn trầm ổn như ông, hiện tại lại giống như bị mất kiểm soát.
Tính tình Trình Dục Bân và Tống Vũ Ninh, quả thực có rất nhiều điểm tương đồng. Ngay cả đến chuyện, chỉ cần trong lòng có tâm sự liền bỏ ăn cũng giống nhau y đúc.
Trình Dục Thành rất sợ, sợ viễn cảnh khi xưa một lần nữa lặp lại. Ông không chắc mình có thể đủ can đảm để vượt qua nỗi đau đó thêm một lần nữa, cho nên ông tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Trình Dục Bân lần đầu cảm nhận được ba mình lại nóng nảy như vậy, y lúc này không khỏi lấy lại tinh thần, nhìn Trình Dục Thành. Trong mắt một người vốn trầm tĩnh như ba y, lúc này thế mà lại lộ ra bi thương. Sợ hãi, bi thương, tức giận hòa lẫn vào nhau.
Nhìn ba mình như vậy, Trình Dục Bân tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy thìa, từng thìa từng thìa cho vào miệng. Nhìn y như vậy, Trình Dục Thành lúc này mới nén xuống cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
"Con và Dục Kỳ, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Tại sao đang yên đang lành, nó lại đột ngột ra nước ngoài công tác?". Trình Dục Thành biết rõ, tâm bệnh chỉ có thể chữa bằng tâm dược, muốn gỡ chuông phải tìm người buột chuông. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chỉ có một chuyện này.
"Ra nước ngoài?". Trình Dục Bân ngơ ngác ngước mặt lên nhìn Trình Dục Thành. Sau đó nhận được cái gật đầu từ ông, ánh mắt y càng trở nên ảm đạm.
"Ba à, liệu con có thể nói chuyện này cùng ba không?". Trình Dục Bân cảm thấy trong lòng chứa uất nghẹn, cứ giữ mãi trong lòng thì thực khó chịu. Y cảm giác như mình không thở nổi nữa, cho nên trong lúc nhất thời, y muốn đem mọi chuyện nói ra cho nhẹ lòng.
"Nếu con nguyện ý nói, thì ta nguyện ý nghe". Trình Dục Thành đem khay đựng cháo dẹp sang một bên, tư thế sẵn sàng nghe con trai tâm sự cùng mình.
"Dục Kỳ thích con". Trình Dục Bân không đầu không đuôi thốt ra một câu như vậy. Ngay lập tức khiến Trình Dục Thành cũng có chút đờ người ra.
"Nhưng mà con đã từ chối hắn". Trình Dục Bân dừng một chút mới tiếp lời, nói tới đây, giọng nói y rõ ràng ảm đạm hơn rất nhìn, đầu cũng cúi xuống, lông mi cong dài rũ xuống, che đi hơn nửa đôi mắt.
"Con làm vậy liệu có đúng không? Con không biết mình có yêu hắn hay không, hơn hết, trên danh nghĩa cả hai lại là anh em. Và, con cũng không muốn ba vì chuyện này mà cảm thấy khó xử.
Chỉ là, mãi đến khi Dục Kỳ rời đi, con liền cảm thấy tất cả đều không ổn. Đạt được điều mà mình mong muốn, giữ vững mối quan hệ như hiện tại, nhưng mà con lại không cảm thấy vui vẻ".
Trình Dục Thành sau khi nghe y nói xong, ông lúc này mới hoàn hồn. Từ nhỏ quan hệ của cả hai xấu như thế, vậy mà khi lớn lên lại thích nhau, chuyện này nói thế nào cũng có chút hoang đường.
Cho nên trong lúc nhất thời, lượng thông tin quá mức khổng lồ khiến ông tiếp thu không kịp. Nhưng mà, sau khi nghe con trai nói xong, ông cũng đã đại khái hiểu được tình hình hiện tại rồi.
Dục Kỳ là một đứa trẻ tốt, ông không hề phủ nhận điều này, con trai ông rơi vào lưới tình mà lại không hay biết, đã vậy còn lo trước lo sau, đến khi mất đi rồi mới cảm thấy không ổn. Đó cũng là lí do mà con trai ông gần đây trở nên kì lạ như vậy.
"Con trai, nếu trong tim con đã có người ta, vậy tại sao lại còn phải lo lắng nhiều chuyện như thế?
Chẳng còn điều gì tuyệt vời hơn là khi người mình thích cũng thích mình, con đã quá may mắn, may mắn hơn rất rất nhiều người.
Nhưng mà, con lại không biết nắm bắt, đã vậy còn chính tay đẩy người đó ra xa mình, bây giờ mới hối hận, có phải có chút muộn rồi không?
Ba không cấm cản tình yêu của các con, bản thân ba thật ra cũng là một người đồng tính. Còn trên danh nghĩa, tuy rằng các con là anh em, nhưng không chảy chung một dòng máu. Cho nên, các con yêu nhau cũng chẳng có gì là trái với luân thường đạo lí cả.
Tình yêu là phải biết tự mình nắm bắt lấy, cả hai cùng nhau cố gắng vung đắp, thì đóa hoa tình yêu mới sinh trưởng vững bền. Con đã tự tay vùi dập nó một lần, cho nên muốn vung đắp lại, chỉ có thể tự cố gắng hết sức mình.
Ba đã bỏ lỡ hạnh phúc của đời mình, nhưng ba hy vọng con trai của ba sẽ có được hạnh phúc".
Trình Dục Thành nói xong, Trình Dục Bân đã nhào vào lòng ông, nức nở khóc lên. Thì ra chỉ do bản thân y suy nghĩ những chuyện vớ vẩn, lo trước lo sau toàn những chuyện không đâu. Là do chính tay y đã đẩy Trình Dục Kỳ ra xa mình, là do y ngu ngốc, tự mình hại mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]