"Tại sao lại khóc?". Ninh Quân Vũ lại lần nữa siết chặt lấy cằm Trình Dục Bận, chỉ là y vẫn một mực cúi gằm mặt không chịu ngẩng đầu lên, cho nên hắn cũng có chút mất kiên nhẫn.
"Ai khóc chứ?!". Trình Dục Bân nghe hắn hỏi, y liền giống như nhím xù lông, lập tức phản bác lại.
"Ồ, phải phải, nước mắt chỉ tự chảy thôi, không phải do cậu khóc". Ninh Quân Vũ cười cười, ngón tay lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt y. Mỹ nhân rơi lệ, này quả thực hắn không có kinh nghiệm để giải quyết.
Đối với hắn, Trình Dục Bân quật cường, độc mồm độc miệng vẫn thích hợp hơn là lúc này. Con mồi không chống trả cũng không phản kháng, quả thực khiến hắn mất đi hứng thú. Chỉ là với cái nhan sắc đỉnh cao kia, vẫn đủ để gỡ gạt lại tất cả.
"Thả tao ra, nơi này vừa bẩn vừa hôi, tao không muốn ở đây thêm nữa. Hơn nữa, mày không sợ ba tao đến tận đây à? Ông ấy có thể khiến Ninh gia sụp đổ, thì một Ninh Quân Vũ cũng chẳng thể cản nổi ông ấy".
Trình Dục Bân vừa nói dứt lời liền hứng trọn một cái tát của Ninh Quân Vũ. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, trong bóng tối hệt như ánh mắt của một con thú dữ đang nổi giận.
Khóe miệng y nhanh chóng rách ra, máu tươi nổi bật giữa làn da trắng nõn, mùi vị rỉ sét lan tràn trong khoang miệng.
"Câm miệng! Còn dám nói nữa, tôi liền cắt lưỡi của cậu!". Ninh Quân Vũ gầm lên một tiếng, tay bóp chặt lấy cổ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-di-san-lai-tro-thanh-con-moi/2435866/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.