"Sao vậy? Không đói?". Trình Dục Kỳ cầm thìa, cố gắng đưa tới môi y mấy lần nhưng đều đồng dạng bị tránh đi.
"Ít nhiều gì cũng phải ăn một chút, không đói cũng phải ăn. Phải ăn thì mới mau lại sức chứ! Con đừng có bướng bỉnh nữa, mau há miệng ra". Trình Dục Thành ở một bên cũng sốt ruột, liên tục lên tiếng thúc giục.
Lúc này Trình Dục Bân mới miễn cưỡng há miệng, đem cháo cố gắng nuốt xuống. Không có khẩu vị, cho nên y cũng không ăn được bao nhiêu. Mắt thấy cháo cũng đã nguội, Trình Dục Bân cũng mím chặt môi, cho nên Trình Dục Kỳ cũng không ép y nữa.
Hắn lấy thuốc vừa lấy về, theo toa thuốc bác sĩ đưa mà phân loại ra, sau đó mới đưa lượng thuốc vừa đủ cho Trình Dục Bân.
Nhìn một đống thuốc đủ loại màu sắc, sắc mặt Trình Dục Bân cũng đặc sắc giống vậy. Y nhận lấy thuốc, quay mặt sang nơi khác, nhân lúc Trình Dục Thành và Trình Dục Kỳ không chú ý, y liền đem một nửa số thuốc giấu dưới chăn.
Trên tay chỉ còn lại không có bao nhiêu thuốc, nhưng Trình Dục Bân vẫn phải gian nan nhắm mắt nuốt xuống. Y mới vừa thở phào hớp vào một hớp nước lọc, Trình Dục Kỳ đã bất ngờ đem chăn xốc lên. Số thuốc bị giấu bên dưới ngay lập tức bị phơi bày.
"Con...thằng nhóc thối này, đến uống thuốc mà còn chơi cái trò này. Uống một nửa bỏ một nửa, vậy thì khi nào mới khỏi bệnh đây hả?!". Trình Dục Thành tức quá hóa cười, tiến lên nhéo lỗ tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-di-san-lai-tro-thanh-con-moi/2435861/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.