Sắc mặt Diệp Thành tối sầm lại, cứng đờ như tượng đá. Bốn chữ “Đơn xin ly hôn” đập thẳng vào mắt anh khiến lồng ngực như bị bóp nghẹt. Suýt chút nữa anh cũng quên mất đêm qua hai người đã đồng thuận ly hôn.
Nhìn Lâm Hi Nghiên bình tĩnh đưa tờ đơn ra trước mặt mình, ánh mắt không hề dao động, Diệp Thành nghiến răng, hỏi bằng giọng lạnh như băng:
"Cô đã chuẩn bị từ lúc nào?"
Lâm Hi Nghiên khẽ cười gượng, nhớ lại những năm tháng hôn nhân của hai người, khóe mắt lại cay cay, nghẹn giọng nói:
"Mỗi lần chúng ta cãi nhau, em đều trẻ con soạn ra một bản. Lúc tâm trạng ổn định lại, liền xé bỏ."
"Bản này soạn hồi tuần trước, quên xé... Vừa hay lại dùng đến được." Anh lạnh lùng với cô, cô không chịu được, nên đôi lúc sẽ cãi nhau với anh, mỗi lần như vậy, rõ ràng người tổn thương đều là cô, nhưng ít ra hai người cũng có thể giao tiếp như những cặp vợ chồng bình thường, chỉ là hình thức hơi lớn tiếng hơn người khác.
Lâm Hi Nghiên cũng không biết từ lúc nào mình lại có suy nghĩ kết thúc cuộc hôn nhân này. Rõ ràng chính cô từ lâu cũng cảm nhận được, mối quan hệ vợ chồng của hai người đã ở trên bờ vực sụp đổ. Chỉ là có rất nhiều thứ khiến cô không thể dứt khoát được, vì con gái, vì tình yêu đã vun vén nhiều năm của mình,... nhưng suy cho cùng từ đầu cô đã thất bại, chuỗi ngày về sau cũng chỉ là trượt dài trên con đường sai lầm mà mình đã chọn.
Diệp Thành nghiến răng, cười khẩy một tiếng. Cảm giác như có một ngọn đang bùng cháy trong lòng anh. Nhưng lại không biết giải thích những cảm xúc này của mình như thế nào!
Có một điều Diệp Thành rất chắc chắn, bản thân không hề muốn ly hôn nhưng cũng không muốn níu kéo. Anh chưa từng ghét Lâm Hi Nghiên, chỉ là không biết phải đối diện với cô như thế nào?
Cuối cùng, chiếc bút đen cài trên ngực áo vest cũng được gỡ xuống, tờ giấy trên tay Lâm Hi Nghiên bị Diệp Thành giựt mạnh. Ngòi bút kim loại lạnh lẽo chạm vào trang giấy, một nét bút cứng rắn lướt qua, chấm dứt cuộc hôn nhân của hai người. (2)
***
Bước ra khỏi tòa án, khí trời lạnh buốt, từng cơn gió đông lùa vào da thịt Lâm Hi Nghiên. Trong lúc chờ xe đến, cô lặng lẽ nhìn con gái ngủ say trong xe đẩy. Trong lòng, những suy nghĩ hỗn loạn cứ quẩn quanh, xen lẫn giữa nỗi buồn và sự chấp nhận. Con gái của cô không thể lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc. Dù cho sau này Diệp Thành có gia đình mới, cô chắc chắc anh vẫn sẽ yêu thương con mình. Dù cô có phải sống xa Tiểu Uyên, tình yêu của cô dành cho con cũng không bao giờ thay đổi.
Lâm Hi Nghiên hẹn Trình Túc Vũ ở một quán cafe gần Đại học Kinh tế. Ngay khi cô vừa đặt chân vào quán, Trình Túc Vũ đã vội vàng đứng dậy, nét mặt đầy lo lắng. Cô ấy tiến đến, vừa đẩy xe của Tiểu Uyên giúp cô, gấp gáp hỏi:
"Nghiên Nghiên... Cậu với anh Thành có chuyện gì vậy? Hôm qua nghe Dương Dịch Hoài nói hai người gửi Tiểu Uyên cho anh ấy, mặt mày người nào cũng đằng đằng sát khí nói là đi giải quyết chuyện gì đó?"
Lâm Hi Nghiên khẽ mỉm cười. Cô nắm chặt tay Trình Túc Vũ, vừa muốn trấn an cô ấy, vừa như muốn tìm kiếm sự an ủi cho chính mình. Sau khi cả hai đã ngồi vào bàn, giọng điệu cô bình thản, nhẹ giọng trả lời:
"Tiểu Vũ... Mình với Diệp Thành đã quyết định ly hôn!"
"Hả???" Trình Túc Vũ giật mình, vô thức hét lên một tiếng. Biết mình thất thế, cô nhanh chóng bụm miệng lại, vẻ mặt chấn kinh nhìn Lâm Hi Nghiên.
"Đơn cũng đã nộp lên tòa án." Lâm Hi Nghiên mỉm cười khổ sở, đôi mắt bỗng chốc đỏ hoe, nghẹn giọng nói tiếp.
"Cậu nói cái gì chứ? Ly hôn?" Trình Túc Vũ vẫn không thể tin vào những gì mình vừa nghe được. Cô biết rõ Lâm Hi Nghiên yêu Diệp Thành nhiều như thế nào, yêu đến mức hèn mọn, đến mức chỉ cần được ở bên anh ấy mà chịu đựng sự lạnh nhạt, vô tâm suốt ba năm qua nên chuyện hai người ly hôn thật sự làm người ta không thể nào tiếp nhận nổi.
Sắc mặt Trình Túc Vũ đột nhiên đanh lại, cô nắm chặt lấy tay Lâm Hi Nghiên, hằng giọng hỏi:
"Là cậu đề nghị hay anh ấy đề nghị?" Không phải Trình Túc Vũ chỉ biết bênh vực bạn mình, nhưng cả tương lai sáng lạng của Lâm Hi Nghiên đều đã chôn vùi trong cuộc hôn nhân với Diệp Thành. 18 tuổi, bọn họ đã cùng nhau hứa hẹn cho mai sau, hứa hẹn những năm tháng thanh xuân tươi đẹp ở trường đại học, nhưng cuối cùng chỉ có mình cô được bước qua ngưỡng cửa đó. Nếu thật sự là Diệp Thành đề nghị ly hôn, đừng trách cô không màng tình nghĩa anh em nhiều năm giữa hai người.
"Là mình." Lâm Hi Nghiên nhẹ giọng đáp.
Trình Túc Vũ nghe vậy, tâm trạng mới dịu đi một chút, xem ra ông nội kia vẫn còn chút lương tâm, không tuyệt tình bỏ rơi người đã mang nặng đẻ đau vì mình.
"Rồi sau này cậu tính thế nào?" Trình Túc Vũ thở dài, lo lắng hỏi.
"Tiểu Vũ!" Lâm Hi Nghiên siết chặt hai bàn tay mình, nhìn Trình Túc Vũ, ái ngại hỏi, "Cậu có thể cho mình mượn 3 tỷ được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]