🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Thành giật mình, bàn tay bất giác siết chặt lấy vô lăng. Anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp xen lẫn giữa sự tức giận và bất lực đến không thể tin nổi. Anh gằn giọng nói:

"Lâm Hi Nghiên... Đừng có đùa như vậy!"

Lâm Hi Nghiên bật cười chua chát, đến tận thời khắc này, quyết định của cô cũng chẳng có tí trọng lượng nào trong lòng anh, cô hắng giọng hỏi lại:

"Chúng ta quen biết nhau 6 năm, làm vợ chồng 3 năm... Có khi nào em đùa với anh chưa?"

Diệp Thành đưa tay lên xoa trán, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình, anh thở hắt ra một hơi, giọng nói cũng nhẹ đi mấy phần, như để xoa dịu cô:

"Đợi khi nào cô bình tĩnh hơn, chúng ta lại nói chuyện!"

"Diệp Thành! Em hối hận rồi!" Lâm Hi Nghiên dứt khoát cắt ngang lời anh, ánh mắt cô đanh lại, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, rồi lại đột nhiên mỉm cười, trào phúng nói, "Anh còn nhớ anh đã nói gì không? 'Sau này cô hối hận cứ thoải mái rời đi'. Bây giờ, em đang thực hiện lời hứa của anh mà!"

Diệp Thành khựng người, thoáng chốc anh cũng quên mất mình đã từng nói câu này. Gần 3 năm chung sống với nhau, thời gian đầu đúng là anh có chút bài xích, nhưng ngày qua ngày cũng không còn cảm giác đó nữa. Có những đêm tận một, hai giờ sáng anh mới về đến nhà, bản thân cũng không biết mình bị gì xui khiến, sẽ âm thầm mở cửa phòng bên cạnh nhìn con và cô. Những năm qua đều như vậy, dần dần cũng trở thành thói quen.

Trên đời này có rất nhiều chuyện khó có thể xảy ra nhưng nó vẫn sẽ đến theo cách mà chúng ta không ngờ tới. Diệp Thành chưa bao giờ nghĩ, có một ngày, Lâm Hi Nghiên sẽ cương quyết nói ra hai từ "ly hôn" trước mặt mình.

Diệp Thành hơi cúi đầu, đôi mắt đờ đẫn nhìn vào những ngón tay đang vô thức gõ nhịp trên vô lăng. Lòng anh như có hàng ngàn con côn trùng đang bò loạn. Không biết nói gì, không biết phải làm gì. Hình ảnh bé con của hai người chợt hiện lên trong đầu. Thanh âm khàn khàn, anh thấp giọng hỏi:

"Cô biết rõ nếu ly hôn... Tiểu Uyên sẽ phải để tôi nuôi dưỡng đúng không?"



"Em biết... Em chỉ mong có thể thường xuyên gặp con." Lâm Hi Nghiên cười khổ, nghẹn giọng đáp. Cô đương nhiên hiểu rõ vấn đề này. Tiểu Uyên của bọn họ còn chưa được 36 tháng tuổi. Theo luật, đứa con sẽ giao cho mẹ ruột trực tiếp nuôi dưỡng. Nhưng cô chỉ mới tốt nghiệp cấp 3, không bằng cấp lại không nghề nghiệp, vốn không đủ điều kiện để đảm bảo việc nuôi dưỡng và chăm sóc con.

Diệp Thành sững sờ nhìn Lâm Hi Nghiên, có chút không nhận ra người vợ điềm đạm, dịu dàng của mình. Đã nói đến thế này, lòng cô vẫn không chút dao động, một mực kiên quyết muốn ly hôn. Anh đột nhiên cảm thấy tự giễu chính mình. Bản thân đang cố gắng níu kéo cái gì chứ? Điên thật mà!

Diệp Thành quay mặt đi, đôi mắt đỏ ngầu giấu vào trong đêm tối. Quay lại với điệu bộ lạnh nhạt thường ngày của mình. Giọng điệu lạnh lùng, anh nói:

"Tôi sẽ cho luật sư chuẩn bị thủ tục, một nữa tài sản của tôi đều sang tên cho cô."

"Không cần đâu!" Lâm Hi Nghiên vội vàng lắc đầu từ chối. Trên môi lại nở nụ cười gượng gạo, nửa đùa nữa thật hỏi, "Em lấy tài sản của anh làm gì chứ?"

Diệp Thành quay lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Lâm Hi Nghiên. Cô coi anh là cái loại gì? Để người đã đầu ấp tay gối với mình, chịu đau đớn sinh con cho mình ra đi với hai bàn tay trắng sao?

Ánh mắt Diệp Thành như có một sức hút kỳ lạ, khiến Lâm Hi Nghiên chìm đắm trong một khoảnh khắc mơ hồ. Sao cô cứ có cảm giác người này không nỡ ly hôn với mình? Nhưng rồi, cô lại tự cười nhạt, châm biếm chính mình. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô khẽ cười, nhẹ nhàng lên tiếng:

"Lúc em gả cho anh, đến của hồi môn cũng không có... 3 năm nay đều là được anh bao ăn, bao ở không trả lại tiền cho anh thì thôi, sao có thể mặt dày lấy thêm của anh!" Cô được anh đường đường chính chính cưới về, hôn nhân của họ được pháp luật bảo hộ. Vợ chồng với nhau làm gì có chuyện ai ăn của ai, ai ở nhà ai. Giờ phút này cô lại dùng luận điệu của anh, của em để rạch ròi mối quan hệ của hai người. Triệt để muốn kết thúc cuộc hôn nhân này.

Trong ánh mắt Diệp Thành lúc này, những cơn sóng đang cuộn trào dữ dội, là sự giằng xé giữa lý trí và trái tim. Còn Lâm Hi Nghiên, cô vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì, ánh mắt trong veo phản chiếu một mặt hồ tĩnh lặng.

"Vậy thì... Tùy cô!" Diệp Thành cười hắt ra một hơi, nghiến răng, lạnh lùng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.