Diệp Thành giật mình, bàn tay bất giác siết chặt lấy vô lăng. Anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp xen lẫn giữa sự tức giận và bất lực đến không thể tin nổi. Anh gằn giọng nói:
"Lâm Hi Nghiên... Đừng có đùa như vậy!"
Lâm Hi Nghiên bật cười chua chát, đến tận thời khắc này, quyết định của cô cũng chẳng có tí trọng lượng nào trong lòng anh, cô hắng giọng hỏi lại:
"Chúng ta quen biết nhau 6 năm, làm vợ chồng 3 năm... Có khi nào em đùa với anh chưa?"
Diệp Thành đưa tay lên xoa trán, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình, anh thở hắt ra một hơi, giọng nói cũng nhẹ đi mấy phần, như để xoa dịu cô:
"Đợi khi nào cô bình tĩnh hơn, chúng ta lại nói chuyện!"
"Diệp Thành! Em hối hận rồi!" Lâm Hi Nghiên dứt khoát cắt ngang lời anh, ánh mắt cô đanh lại, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, rồi lại đột nhiên mỉm cười, trào phúng nói, "Anh còn nhớ anh đã nói gì không? 'Sau này cô hối hận cứ thoải mái rời đi'. Bây giờ, em đang thực hiện lời hứa của anh mà!"
Diệp Thành khựng người, thoáng chốc anh cũng quên mất mình đã từng nói câu này. Gần 3 năm chung sống với nhau, thời gian đầu đúng là anh có chút bài xích, nhưng ngày qua ngày cũng không còn cảm giác đó nữa. Có những đêm tận một, hai giờ sáng anh mới về đến nhà, bản thân cũng không biết mình bị gì xui khiến, sẽ âm thầm mở cửa phòng bên cạnh nhìn con và cô. Những năm qua đều như vậy, dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3739472/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.