Triệu Hi ở hoa viên nhỏ ngồi trên ghế đá lạnh như băng một buổi trưa, thẳng đến lúc tan học, cô ta mới từ trên ghế đứng lên.
Không nghĩ tới vừa đi ra hoa viên nhỏ, thấy được Căn Di cầm chổi lại đây quét lá rụng.
Hôm nay đến phiên cô trực nhật, phụ trách khu vực hoa viên trường học.
Căn Di ngẩn người, Triệu Hi càng choáng váng, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Căn Di giống như hiểu ra, nhưng cũng không nói, xoay người tới thạch kính dọn dẹp lá rụng.
Triệu Hi vội vàng đuổi theo, nói: “Cậu không được nói cho ai biết.”
Căn Di không để ý đến cô ta, vùi đầu quét rác, cô vốn dĩ cái gì cũng sẽ không nói.
Nhưng Triệu Hi thật ra để ý chuyện này, nhất định phải nghe được đáp án chắc chắn, mới có thể yên tâm: “Cậu không nói cho người khác, có thể chứ, cầu xin cậu.”
Cô ta sắp khóc tới nơi rồi.
Căn Di là nữ sinh tâm tư rất tinh tế mẫn cảm, cô có thể lý giải tâm tư Triệu Hi, lấy notebook ra, viết xuống một hàng chữ cho Triệu Hi xem ――
“Tôi sẽ không nói.”
Triệu Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không nghĩ rằng Căn Di tiếp tục viết: “Giang Dữ sẽ không thích cậu.”
Nhìn đến hàng chữ này máu Triệu Hi bỗng nhiên đọng lại, phảng phất giống như bí mật che giấu tại nơi sâu nhất trong lòng bị người ta nhổ tận gốc.
Triệu Hi nhìn chằm chằm Căn Di hồi lâu, sắc mặt lạnh đi, không chắc chắn hỏi: “Cậu cũng thích Giang Dữ?”
Căn Di lắc lắc đầu.
“Vậy cậu dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoc-ba-xuyen-thanh-hao-mon-phe-sai/750367/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.