Edit: Thập Ác Bất Xá.
Beta: Kỷ Kỷ.
“Văn Yến, tôi nói cho cậu lần cuối, nếu cậu không về cái nhà này nữa thì về sau vĩnh viễn đừng trở về, dù cậu có chết bên ngoài tôi cũng không quản!”
Văn Hạo thấy thái độ cường ngạnh của cậu, bị chọc giận không nhẹ.
Đối mặt với cha đang bừng bừng lửa giận, Văn Yến chỉ nhẹ nhàng đáp hai chữ: “Được thôi”. Thiếu niên vẫn cười như cũ, trong đó mang theo sự không quan tâm cùng phản nghịch.
Cha tức giận không nhẹ, xoay người lên xe, nặng nề đóng cửa.
“Oành”một tiếng,chiếc xe khởi động, tựa hồ mang theo sự tức giận.
Nhìn chiếc xe chạy băng băng dần dần biến mất ở nơi cuối cùng của bóng đen nồng đậm, nụ cười hoang đường treo trên khóe môi Văn Yến mới dần dần phai nhạt, thẳng đến khi biến mất, đáy mắt hiện lên sắc lạnh. Cậu xoay người, nện một quyền phát tiết lên cột đèn, phát ra một thanh âm nặng nề.
Xương ngón tay dục nứt.
Hắn thở hổn hển từng tiếng, giương mắt lên liền thấy Ôn Niệm Niệm đứng bên đường. Nàng ngơ ngác đứng nhìn,bóng đen từ sau lưng lan tràn ….. Tay phải Văn Yến bỗng nhiên buông ra,giấu sau lưng.Hai người cách một con đường cái,đối diện nhìn nhau.
Thật lâu sau,Ôn Niệm Niệm rốt cuộc cũng mở miệng nói:”Nếu không cam lòng,vậy chứng minh chính mình đi.”
“Không có gì không cam lòng.” Văn Yến nhàn nhạt nói:”Lão tử không để bụng.”
“ Nếu không để bụng thì không khổ sở.”
“Cô thì biết cái gì! “
Văn Yến bỗng dưng xoay người, nắm lấy cổ áo Niệm Niệm, ấn lên cột đèn đường:”Lão tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoc-ba-xuyen-thanh-hao-mon-phe-sai/750344/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.