Ôn Niệm Niệm từng vô số lần hồi tưởng tình cảnh ngày hôm đó.
Mạo hiểm hai thế giới, dường như là vì để gặp nhau hôm đó, hoặc nói là trùng phùng.
Giang Dữ hôn cô trong cơn mưa to.
Trúc trắc và non nớt, nhắm chặt hai mắt, cho đến khi nước mưa ướt sũng lông mi của anh.
Sau đó, Giang Dữ siết chặt tay của cô, một khắc cũng không buông ra, sợ vừa buông thì giấc mộng này lại tỉnh.
“Anh có thể hôn em lần nữa không?” Anh rũ mắt hỏi cô.
Gò má Ôn Niệm Niệm hơi ửng hồng, gật đầu.
Giang Dữ đưa tay nâng cằm cô lên, ngậm lấy môi cô lần nữa, lần này, bên ngoài ô cơn mưa càng thêm lớn.
Tiếng mưa rơi ào ào bên tai, Ôn Niệm Niệm đã không còn nghe thấy nữa rồi.
Anh như là muốn ăn cô vậy.
“Câu nói chưa thành lời kia, ở trong mơ, hối hận hai thế giới.” Anh nhiệt tình hôn cô.
“Anh muốn nói gì?”
“Chính là muốn nói cái này.” Giang Dữ càng dùng sức: “Có thể hôn em không, cấp hai đã muốn, đại học cũng muốn, mong muốn đã nhiều năm, trong mơ muốn... bên ngoài giấc mơ, càng muốn.”
Ôn Niệm Niệm: “...”
Cô cứ nghĩ... sẽ là lời nào khác lãng mạn hơn chứ.
*
Đối với việc Giang Dữ chợt có bạn gái, bạn bè xung quanh còn chưa hoàn hồn từ trong kinh ngạc, hai tháng sau, anh đã cầu hôn Ôn Niệm Niệm, lại càng làm rớt mắt kiếng của mọi người.
Giang Dữ, ôi này...
Người đàn ông theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoc-ba-xuyen-thanh-hao-mon-phe-sai/3353848/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.