Giang Dữ cùng vài người đàn ông bên cạnh đi thẳng đến phòng bao lớn nhất, Ôn Niệm Niệm lấy tay che mặt, không biết có bị anh nhìn thấy không.
Phòng bao đối diện với bàn của Ôn Niệm Niệm, vài người đàn ông ngồi xuống xung quanh bàn tròn, Giang Dữ trẻ tuổi nhất lại ngồi vị trí trên, cửa không có khóa, loáng thoáng có thể nhìn thấy sườn mặt của anh.
Ôn Niệm Niệm thật sự cảm thấy như ngồi trên bàn chông.
“Em biết cậu ta là ai sao?” Lục Nhũ Hiên dùng ánh mắt nhìn lướt qua phòng bao đối diện, hỏi Ôn Niệm Niệm.
Ôn Niệm Niệm cúi đầu ăn gì đó, thuận miệng lẩm bẩm: "Hả, anh biết cậu ấy?”
“Giang Dữ đấy, thiếu công tử của tập đoàn Giang thị, lập tức sắp chính thức tiếp quản công ty, nghe nói rất có thủ đoạn, không ngờ hôm nay có thể gặp mặt ở đây.”
Ôn Niệm Niệm tiếp tục ăn cơm, Lục Nhũ Hiên thấy cô không có hứng thú tiếp tục đề tài này, suy đoán hơn phân nửa cô không có hứng thú gì với phương diện thương nghiệp.
Như vậy cũng tốt, đàn bà con gái vốn không nên quá hứng thú với sự nghiệp gia tộc, học chút văn học nghệ thuật phong hoa tuyết nguyệt, trang điểm làm đẹp, thế đã rất tốt rồi.
Lục Nhũ Hiên đổi chủ đề, nói: “Anh học văn học ở Anh, cho nên anh nghĩ, anh và em sẽ có rất nhiều chủ đề chung đấy.”
Ôn Niệm Niệm dường như có lẽ đã không có lòng tán gẫu với anh ta, thờ ơ nói: “À.”
“Anh rất thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoc-ba-xuyen-thanh-hao-mon-phe-sai/3353845/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.