Trên đường trở về, toàn bộ hành trình Ngu Tiểu Ngọc đều đang u mê vì nhan sắc của Giang Dữ ――
“Trời ơi, anh trai mới vừa nãy đẹp trai quá đi!!!”
“Tớ quen cậu lâu như vậy nhưng không biết trong tay cậu có nguồn tài nguyên tốt như thế đó, lúc trước nhờ cậu giới thiệu trai đẹp, cậu còn nói không có!”
"Cậu ấy còn trả tiền mua sách cho cậu, tốt với cậu quá đi!”
Ôn Niệm Niệm bất đắc dĩ nói: “Tớ và cậu ấy... chẳng qua là trong nhà có quen biết, không quá thân.”
“Đó chính là thanh mai trúc mã!”
“Ờm...”
Nếu theo quỹ đạo cuộc sống của nguyên chủ Ôn Niệm Niệm, cô và Giang Dữ thật sự không thân quen, mặc dù biết nhưng quan hệ vẫn mờ nhạt.
Chỉ có ở một thời không khác, giữa bọn họ mới có tình hữu nghị vững chắc...
Cho dù hôm nay nhìn thấy Giang Dữ, Ôn Niệm Niệm vẫn cảm thấy thân thiết, không hề có cảm giác lạ lẫm và xa cách.
Có thể là bởi vì, những năm tháng cùng nhau làm bạn và trưởng thành, mỗi một phút mỗi một giây đều ghi lòng tạc dạ.
...
Ánh chiều tà bao phủ sân bóng rổ lộ thiên, Giang Dữ mặc áo thể thao màu trắng, đang đang điên cuồng dẫn bóng vào rổ.
Quý Trì ngồi dưới rổ bóng, chỉ sợ nếu anh úp rổ sẽ kéo luôn cả khung rổ bóng xuống.
“Ái chà! Hôm nay có chuyện gì vậy, lâu rồi không thấy cậu chơi bóng liều mạng như vậy đấy.”
Giang Dữ lại úp rổ, rơi xuống, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoc-ba-xuyen-thanh-hao-mon-phe-sai/3353838/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.