Đặng Tử Huyên nói không lại Giang Dữ, đỏ mặt nhìn về phía Lục Hoành: "Thầy, em thật sự không biết thầy tổ chức cuộc thi đấu tranh tài như vậy có ý nghĩa gì!"
Lục Hoành nhíu mày, không ngờ tới ân oán giữa các học sinh mà anh ta lại nằm không cũng trúng đạn.
"Thầy để chúng em lập nhóm, muốn bồi dưỡng tinh thần hợp tác đoàn kết cho chúng em. Nhưng mà thứ cho em nói thẳng, trong cuộc cạnh tranh thực sự trước mặt, hoàn toàn không có bất cứ cái gì gọi là đoàn kết,... chỉ có ích kỷ mà thôi."
Cô ta không hài lòng liếc nhìn nhóm của mình đã đẩy mình ra, phẫn nộ nói: "Các cậu những người được gọi là học sinh xuất sắc, sợ mình bị loại, thì đẩy những kẻ yếu như chúng tôi ra làm bia đỡ đạn, để bản thân bình yên vô sự, thật sự quá hèn hạ."
Đội trưởng của nhóm cô ta cũng là một học sinh nữ, cô khoanh tay, lạnh lùng nhìn Đặng Tử Huyên: "Cậu yếu kém cậu còn lý luận sao, vì cậu yếu kém nên cả thế giới phải nhường cậu sao, cuộc thi vốn rất tàn khốc, kẻ yếu bị đào thải trước, những người mạnh bám trụ đến cuối cùng, ai dám nói một câu không được chứ."
Lục Hoành xua xua tay, giữ trật tự: "Được rồi, đừng cãi nhau nữa."
Anh ta nhìn Đặng Tử Huyên vừa tức giận vừa ấm ức, lại nhìn các bạn học sinh xung quanh một vòng, trên mặt họ có sự mơ hồ, có sự tiếc nuối, cũng thấy không cam lòng.
Lục Hoành cao giọng hỏi: "Các trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoc-ba-xuyen-thanh-hao-mon-phe-sai/3353829/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.