Trên du thuyền, hai con người đang đối mặt nhau. Anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào cô, sau khi cô nhớ ra hết mọi chuyện
“Là anh sao?’’ cô khó chịu lên tiếng
“Chứ cô nghĩ là ai?’’ anh ta vẫn cứ chăm chú nhìn cô
“Tôi còn chưa tìm anh mà anh đã tự mò đến rồi sao?’’ cô nhìn anh ta
“Cô muốn cảm ơn tôi sao… tôi đây rồi… cô nói đi, đỡ tốn sức đi tìm’’ anh ta hóng hách nhìn cô khiến cô nổi điên
“Cảm ơn… anh nghĩ sẽ nghe câu đó từ miệng tôi sao?’’ cô khó chịu
“Chứ sao… tôi đã giúp cô trở về đất liền mà’’
“Đất liền… anh chắc chứ’’ cô vẫn nhìn anh ta, đôi mắt chứa đầy sát khí
…
Yun đang lái ca nô nhanh nhất có thể vì cô sợ họ lại chạy tán loạn lên tìm cô
Nhưng cô đi được nửa chừng thì
È…è…è
“Gì vậy trời?’’ cô nhìn chiếc ca nô không chạy nữa
Cô tức giận
“Sao lại hết lúc này chứ?’’
Cô tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy ai cả
“Cũng sắp tới rồi… chỉ còn cách này thôi’’ cô xé bớt quần áo cho đỡ vướng rồi nhảy xuống sông
Lên tới bờ thì đúng lúc gặp Migel và anh Kan đang tìm kiếm cô. Cô hơ hác nhìn hai người họ
“Em đi đâu vậy?’’
“Em đó… có biết anh lo lắng lắm không?’’
Cả hai người lo lắng xem khắp người cô có vết thương không khiến cô cảm thấy hạnh phúc
“Hai anh được rồi… em không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoang-tu-yeu/1916395/chuong-4.html