Chương 56. Hoàng hậu nổi giận PhongMạc Vũ ngay lập tức hồi phủ. Từ lúc hoàng thượng đồng ý tác thành chohắn và Tiểu Hồng tâm tình hắn vui lên không ít, quên sạch mọi chuyệnkhông vui xảy ra từ trước đến giờ. Lúc đầu hắn còn lo lắng Tiểu Hồng làcô nương không gia thế, việc trở thành vương phi của nhiếp chính vươngsẽ khó mà được chấp nhận thế nhưng mọi chuyện giờ đã khác, chỉ cần mộtlời hứa vừa rồi của hoàng thượng đã giải quyết tất cả. Nghĩ đến chuyệnnữ nhân trong lòng sớm danh chính ngôn thuận gả cho mình Phong Mạc Vũkhông khỏi nở một nụ cười hạnh phúc. "Tiểu Hồng, hy vọng nàng hiểu được tâm ý của ta". Phong Mạc Vũ ngồi trong kiệu nhưng lòng vẫn thấp thỏm, tại sao hắn lại thấymấy tên phu kiệu này hôm nay quá mức chậm chạp. Mặc dù từ hoàng cung trở về Vân vương phủ chỉ mất chưa đầy nửa canh giờ nhưng hắn cảm tưởng nhưthời gian trôi qua đã vài năm. Kiệu đi ngang qua khu phố đông người, Phong Mạc Vũ nhắm hờ mắt không quan tâm đến những gì xảy ra xung quanh. - Công tử, mấy ngày nay chàng không đến, thiếp rất nhớ chàng. Đó là giọng điệu nữ nhân, vô cùng lẳng lơ và dâm đãng. Mi tâm hơi nhíulại, tâm tình hắn có chút thay đổi, là kiệu đang đi ngang qua Xuân Mãnlâu, cái nơi này vừa nghe qua đã khiến tâm tình hắn xấu đi không ít. Phong Mạc Vũ có một dự cảm xấu. Hắn cố gắng buông lỏng tâm tình tự cho rằngmấy ngày nay bản thân có chút nhạy cảm, có lẽ chuyện liên quan đến tiểucô nương kia đã khiến hắn tâm tư rối bời nên không duy trì được sự tỉnhtáo như trước. Hắn đưa tay vén tấm mànhche bên hông kiệu quét ánh mắt ngang tàn, bén nhọn cùng căm phẫn vàoXuân Mãn lâu. Rồi sẽ có một ngày hắn san bằng nơi này! Trong lúc hắn định hạ tấm mành xuống tránh để cho những hình ảnh dâm đãng kia làm bẩn mắt thì một dáng hình nhỏ bé lại lọt vào tầm mắt ấy. Mi tâmnhíu chặt hơn trước, bàn tay vô thức đập mạnh vào thành kiệu. "Đángchết, đó không phải là nàng sao? Nàng lại dám nhân lúc hắn vào cung đểbỏ trốn về Xuân Mãn lâu, xem ra hắn đã quá nhân từ với nữ nhân này rồi.Lần này trở về nhất định hắn sẽ trừng phạt nàng thật nặng". Tiểu Hồng rời khỏi Vân vương phủ, một mạch đi về hướng Xuân Mãn lâu, tuy lúc cô bỏ trốn không có ai để ý nhưng không chắc hiện tại đã bị phát hiệnra chưa. Tốt nhất nên rời khỏi càng nhanh càng tốt, nếu như Phong Mạc Vũ quay trở về biết cô bỏ trốn thì chắc chắn hắn sẽ huy động binh línhchặn hết các ngả, đến lúc đó cô sẽ rất thê thảm. Xuân Mãn lâu đã ở trước mặt, lúc này Tiểu Hồng mới buông lỏng một chút. Chỉcần bước vào đó thì Hoa tỷ nhất định có cách đưa cô rời khỏi kinh thành, cả đời này không bao giờ quay trở lại. Chỉ cần không có Phong Mạc Vũ,chỉ cần cô và con có thể sống cùng nhau thì khổ cực đến mấy cô cũng chịu đựng được. Bất giác Tiểu Hồng cảm thấylạnh sống lưng tựa như đang bị một ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào, cô xiếtchặt hai tay đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không có gì khác lạ, có lẽ cô đã quá nhạy cảm rồi. Kia là Tiểu Bạchtỷ, Tiểu Hồng vừa nhìn thấy người này xuất hiện đã vui mừng chạy đến,miệng định gọi lớn tên cô nhưng bất ngờ cánh tay lại bị thứ gì đó rấtlạnh giữ chặt khiến cô không thể nào đi tiếp, ngay cả miệng cũng bị chặn lại khiến những thanh âm chưa kịp thốt ra bị nuốt vào bên trong. Đôi môi ấy mang dư vị buốt giá, ánh mắt ấy bén nhọn tựa như thanh chủy thủcó thể xuyên qua đối phương một cách tàn bạo và đau đớn, ở hắn toát rasát khí nồng đậm khiến Tiểu Hồng run lên, toàn thân cứng nhắc không dámphản kháng. "Không thể nào, tại sao hắnlại có thể xuất hiện ở đây. Không thể, nếu bây giờ không thoát khỏi thìcả đời này sẽ không bao giờ có cơ hội". Ý thức được mối nguy hiểm sâu sắc Tiểu Hồng bắt đầu giãy giụa phản kháng, cô muốn hét to để Tiểu Bạch tỉ có thể nghe thấy. Thực tế là Tiểu Bạchcó nghe thấy thanh âm gì đó hình như là gọi tên mình nhưng khi hướng mắt nhìn xung quanh thì chẳng có gì khác lạ ngoại trừ một đôi nam nữ đangcãi nhau trên đường, nữ tử hình như rất tức giận lại còn giãy giụa cốgắng thoát khỏi nam nhân, lúc này nam nhân không có nói gì chỉ trực tiếp áp môi mình vào môi nữ tử. "Hazz, cũng thật lãng mạn nha". Nhận thấy Tiểu Bạch tỉ đang hướng mắt về phía mình Tiểu Hồng cố gắng thoátkhỏi Phong Mạc Vũ hy vọng người đằng xa có thể nhận ra cô nhưng ánh mắtTiểu Bạch lưu lại không quá hai giây sau đó lại tiếp tục tươi cười đónkhách. Tiểu Hồng khóc không ra nước mắt, Tiểu Bạch tỉ không nhận ra côvà cơ hội của cô đã tan thành mây khói. Phong Mạc Vũ vô cùng tức giận, trực tiếp vận khinh công mang Tiểu Hồng hồiphủ. Trên suốt chặng đường về cô không hề có bất kỳ phản ứng nào chỉlặng im để Phong Mạc Vũ ôm đi giống như một người đang bình tâm nhắm mắt chờ đợi cái chết được báo trước. PhongMạc Vũ quăng Tiểu Hồng xuống giường, con ngươi đỏ ngầu đầy rẫy những sợi tơ huyết nhìn thẳng vào nữ tử trước mặt. Hắn không thể tha thứ cho nữtử này, lại dám bỏ trốn trở về Xuân Mãn lâu, nếu hắn không tình cờ bắtgặp thì có thể giờ này nàng đã nằm rên rỉ dưới thân tên nam nhân vô sỉnào đó. Tiểu Hồng bị ném một cú rất đaukhiến cả đầu óc choáng váng, cô không lo lắng cho bản thân mình nhưngtiểu hài tử của cô có khả năng vì cú ngã vừa rồi mà bị thương tổn. Côvội vàng đưa tay lên bụng như để trấn an rằng "có mẫu thân ở đây conđừng sợ". Phong Mạc Vũ hiện tại đã hoàntoàn hóa thành ác quỷ, hắn từng bước tiến đến cạnh giường, nhìn nữ tử to gan trước mặt không hề có chút biểu tình hối lỗi khiến cơn tức giận của hắn ngày càng lớn hơn. Hắn đưa tay bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của côthanh âm tuyệt tình rét buốt vang lên. - Nói! Vì sao lại làm như vậy? Bàn tay hắn bởi vì tức giận mà tăng thêm lực đạo, Tiểu Hồng không thể trảlời mà dưỡng khí cũng đã cạn, khuôn mặt cô đỏ ửng mọi thứ trước mặtdường như đã mờ dần. Đến khi tưởng chừng không chịu đựng thêm được nữaPhong Mạc Vũ mới buông lỏng cánh tay. -Ngươi tránh xa ta ra, tên mặt người dạ thú! Ngươi đừng mơ tưởng sẽ làmhại con ta, nói cho ngươi hay nếu như con ta có mệnh hệ gì ta thề sẽgiết ngươi chôn cùng! Phong Mạc Vũ nhấtthời cứng người. Hắn cũng không nói thêm gì trực tiếp cầm cổ tay củaTiểu Hồng bắt mạch, bắt xong khuôn mặt hắn so với lúc đầu lại càng tốihơn. - Tại sao lại không dám cho ta biết? Nói! Nó có phải là con của bổn vương không? Tiểu Hồng dùng toàn lực thu cánh tay về, hai tay theo phản xạ ôm chặt lấybụng mình. Với phản ứng của Phong Mạc Vũ cô chỉ biết lặng im mà ai oán.Hắn hại cô bây giờ lại nghi ngờ chính đứa con của mình, muốn tự tay giết chết con mình, ông trời có mắt, tên lòng lang dạ thú như hắn sớm muộngì cũng bị báo ứng. Tiểu Hồng bất lực cất tiếng cười, cười thê lương chế nhạo một người cha vô nhân tính. - Ha ha, nó không phải là con ngươi, nó là con ta, chỉ một mình ta mà thôi! Câu nói của Tiểu Hồng như vạn mũi dao bén nhọn đâm vào tim Phong Mạc Vũ,chính miệng nàng đã chịu thừa nhận đó không phải con hắn, hắn đã hiểu vì sao nàng lại to gan dám trốn về Xuân Mãn lâu, phải chăng nàng trở về để tìm tên nam nhân vô sỉ đó. - Nói, cha của nghiệt chủng này, tên nam nhân vô sỉ đó là ai? - Hư, ngươi biết không, cha của con ta đúng là một nam nhân vô sỉ, một kẻ lòng lang dạ thú, có nằm mơ ta cũng muốn cầm dao giết chết hắn! Hắn tanhẫn tâm chiếm đoạt ta, nói muốn chịu trách nhiệm với ta nhưng rồi saochứ? Hắn ngay lập tức trở mặt, giam cầm ta, bắt ép ta trở thành nữ nhânlàm ấm giường... Phong Mạc Vũ không thểkiên nhẫn nghe Tiểu Hồng nói thêm, hắn vung tay tát cô một cái thật mạnh khiến cô ngã sấp mặt xuống giường. "Nàng như vậy là đang thừa nhận đứabé trong bụng là nghiệt chủng của tên nam nhân vô sỉ mà nàng đang nhắcđến sao? Là thừa nhận nàng đã từng cùng hắn ta ân ái trên giường sao?Được lắm Tiểu Hồng, ta sẽ khiến cả đời này nàng sống mãi trong địa ngụccủa ta!". - Tiểu Hồng, nàng biết khôngnên chọc giận bổn vương đúng không. Ta nói cho nàng biết, cả đời này tasẽ khiến nàng sống không bằng chết. Phong Mạc Vũ ngồi xuống giường, bàn tay nâng khuôn mặt của cô lên, ngón tayquệt ngang dòng máu đang chảy bên khóe miệng cô. Thanh âm hắn rất nhỏ,vừa đủ để Tiểu Hồng nghe được nhưng nó lại khiến cô bị ám ảnh suốt đời. - Tối nay nàng phải theo ta vào cung gặp hoàng thượng, nàng sẽ trở thànhvương phi của ta, suốt đời này sống trong địa ngục của ta. Nàng yên tâm, đứa bé này ta sẽ không làm hại nó, chỉ có điều nếu như tối nay nàngbiểu hiện không tốt thì ngay sau khi nó được sinh ra ta sẽ mang nó đếnmột nơi khác, khiến cả đời này nàng và nó mãi mãi không được gặp mặtnhau, biết không? Phong Mạc Vũ nở một nụcười nhẹ nhàng, chỉ có điều nó không hề chứa đựng ôn nhu thay vào đó làmột thứ chết chóc và lạnh lẽo khiến người ta rét buốt. - Vương phi của ta, vất vả cho nàng rồi, bây giờ bổn vương sẽ gọi TiểuLan đến trang điểm cho nàng thật lộng lẫy, gương mặt tái sắc như vậy khi vào cung sẽ bị những nữ nhân khác coi thường, bổn vương sao có thể đểvương phi của mình bị kẻ khác ức hiếp. Nào, mau ngồi dậy ngoan ngoãnnghe lời bổn vương. Tiểu Hồng không dámphản kháng, chỉ đành lặng im làm theo những lời Phong Mạc Vũ nói. Chỉcần nghĩ đến việc mẫu tử bị xa cách thì bản thân cô liền run rẩy sợ hãi, biết làm sao bây giờ, cô đơn phương độc mã là một nữ tử không nơi nương tựa, còn hắn đường đường là nhiếp chính vương dưới một người trên vạnngười, liệu cô có tư cách để đấu với hắn không. Tối nay trong hoàng cung mở yến tiệc linh đình mừng hoàng thượng cùng hoàng hậu trở về, tất cả văn võ bá quan cùng gia quyến đều đến tham dự, đâycũng là dịp những thiên kim tiểu thư tìm kiếm ý trung nhân của mình, vànhân vật được mong chờ nhiều nhất tối nay đó chính là Nhiếp chính vương - Phong Mạc Vũ. Tất cả bọn họ đều trangđiểm rất tỉ mỉ, lựa chọn những y phục sang trọng nhất để thể hiện giathế và vẻ cao sang quyền quý của mình. Nổi bật nhất trong đám thiên kimnày là Đinh Uyển Uyển, hôm nay cô ta khoác trên mình bộ y sa màu đỏ rựcrỡ, trang sức đeo trên người đều là những thứ thượng hạng có một khônghai khiến bao nhiêu nữ nhân khác ghen tỵ. Những người có gia thế ngang bằng với nhà họ Đinh thì vây quanh Đinh UyểnUyển cốt là để lấn át đi sắc đẹp của cô ta, còn những kẻ gia thế khôngbằng thì đứng cách xa một chút tránh để Đinh Uyển Uyển lấn át mình. Tuyngoài mặt nói chuyện với nhau rất thân thiết nhưng trong tâm đang tínhkế, chỉ chờ một chút sơ hở của đối phương để ra tay. Phong Mạc Vũ và Tiểu Hồng đang trên đường vào hoàng cung. Ngựa dừng lại ở bên ngoài Tử Cấm Thành, tất cả mọi người đều phải xuống ngựa đi bộ vào Ngựhoa viên. Trong lòng Tiểu Hồng tràn ngập lo lắng, nơi này cô vốn rấtquen thuộc, làm sao có thể quên được cơ chứ, từ ngày đầu vào cung đã xảy ra bao nhiêu chuyện, những thứ ấy từ lâu đã in sâu vào tiềm thức khôngthể xóa mờ. Tưởng rằng sau khi tiểu thư mất cô sẽ không bao giờ quay trở lại, thật không ngờ... Tiểu Hồng biếthôm nay sẽ phải gặp hoàng thượng, người sẽ phản ứng ra sao khi cô xuấthiện bên cạnh Phong Mạc Vũ? Mọi người trong cung quen biết cô trước đâysẽ nghĩ gì? Họ có cho rằng cô vì vinh hoa phú quý mà bất chấp tất cả,ngay sau khi tiểu thư qua đời đã vội vã đi câu dẫn Nhiếp chính vương hay không? Đi đến bước đường này sẽ ai hiểu cho cô đây? Cô dừng cước bộ bởi những điều cô vừa nghĩ đến không phải không có khảnăng, cô không muốn mọi chuyện trở nên như vậy. Giờ phút này cô chỉ muốn quay về, cả đời giấu mình trong phòng để mọi người không còn ai nhớ đến trên đời này đã từng tồn tại một nha hoàn tên Tiểu Hồng. Nhận thấy nữtử bên cạnh không muốn bước tiếp Phong Mạc Vũ cũng dừng lại một chút,ánh mắt đặt trên gương mặt đang cúi thấp. - Sao vậy? - Phong Mạc Vũ, ta xin ngươi đừng bắt ta vào cung được không, ta hứa saunày sẽ ngoan ngoãn làm theo lời ngươi, không bao giờ rời khỏi Vân vươngphủ chỉ cần ngươi cho ta quay về.....ta xin ngươi đấy.... Tuy Tiểu Hồng cúi đầu thấp nhưng Phong Mạc Vũ vẫn có thể nhận ra cô đangkhóc, điệu bộ hết sức yếu đuối. Không thể phủ nhận bộ dạng này khiến hắn có chút lung lay nhưng hoàng thượng đã nói đêm nay phải dẫn cô nươngnày vào hắn không thể trái lời, ngộ nhỡ hoàng thượng không vui bèn thayđổi chủ ý thì hắn biết phải làm sao. Hắn vòng tay ôm chặt eo Tiểu Hồng, kéo cô vào sát trong lòng, giả bộ như không hiểu những gì cô đang nói. - Ngoan, tại nơi này đông người nên nàng mới lo lắng đúng không, đừng sợcó bổn vương ở đây rồi. Chỉ cần chờ hoàng thượng ban hôn xong ta lập tức sẽ dẫn nàng hồi phủ. Nói xong hắn khôngquan tâm đến người bên cạnh có phản ứng gì, trực tiếp ôm cô đi tiếp.Tình thế này Tiểu Hồng có muốn phản kháng cũng không đủ sức, đành phảicúi thấp mặt tiếp tục đến Ngự hoa viên. Sự xuất hiện của Phong Mạc Vũ lôi kéo tất cả ánh mắt ngưỡng mộ của nhữngnữ nhân trong yến tiệc, ai nấy đều vui mừng chỉnh sửa lại y phục hònggây sự chú ý đối với hắn, chỉ cần được Nhiếp chính vương chú ý một lầnthì cơ may được gả vào Vân vương phủ không phải là nhỏ. Nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng, tại sao Nhiếp chính vương lại mang bênmình một nữ nhân khác, chẳng phải thiên hạ đồn đại Nhiếp chính vươngkhông gần nữ sắc hay sao. Cô ta là ai? Vì sao lại có thể đi gần ngườiđến vậy? Ngay lập tức những ánh mắt ấydời qua người Tiểu Hồng, tất cả đều một loại biểu cảm đó là ganh ghét.Hôm nay Tiểu Hồng được trang điểm hết sức lộng lẫy, không ai có thể nhìn ra đây từng là một tiểu nha hoàn hầu hạ người khác. Sức hút toát ra từngười cô ngay cả Đinh Uyển Uyển cũng không sánh bằng thế nhưng những nữtử khác không cam tâm, họ không thể để Nhiếp chính vương ngang nhiên bịnữ nhân này cướp mất. Tần công công theo ý chỉ hoàng thượng đến truyền Nhiếp chính vương vào thư phòng, nãy giờtìm kiếm khắp nơi đều không thấy người, thật may bây giờ người đã xuấthiện. Ông ta rất nhanh tiến đến phía Phong Mạc Vũ truyền đạt ý chỉ. - Nhiếp chính vương, hoàng thượng mời người vào ngự thư phòng có chuyện. Vừa nói ông ta vừa nhìn qua phía Tiểu Hồng, tuy có hơi nghi hoặc thân thếvị thiên kim này như thế nào mà đích thân Nhiếp chính vương dẫn đi dựyến tiệc nhưng bản thân cũng nhận thức được lúc này không phải lúc. Hơnnữa vị thiên kim này lại cúi gằm mặt, có lẽ không quen với không khí ồnào nếu hiện tại câu hỏi của ông động chạm gì đến người này chắc chắnNhiếp chính vương sẽ chỉnh ông thê thảm. Phong Mạc Vũ không an tâm để Tiểu Hồng ở lại một mình, tuy nhiên hoàng thượng đã có chỉ hắn không thể chối từ, đành ngậm ngùi để nữ tử bên cạnh lại,trước khi đi còn dặn dò chu đáo. - Nàngđứng đây chờ ta một chút, ta gặp hoàng thượng xong sẽ quay lại, nhớkhông được đi lung tung ngộ nhỡ bị lạc đường biết không. Tiểu Hồng đưa mắt tìm kiếm một góc khuất, thật may phía bên kia đình có mộtcái cây lớn hiện tại không có ai chú ý tới, nhưng vừa mới đi được vàibước đã bị một cánh tay kéo lại, người này không ai khác chính là ĐinhUyển Uyển. Cô ta vốn đã chú ý Tiểu Hồng từ khi cô cùng Phong Mạc Vũ xuất hiện tuy nhiên đợi sau khi Phong Mạc Vũ rời đi mới dám bước đến. Cô ta nắm tay Tiểu Hồng thân thiết, miệng cười nói khiến người ngoài lầmtưởng rằng hai người họ là tỷ muội tốt. Những kẻ bám theo đuôi Đinh Uyển Uyển vốn không vừa mắt Tiểu Hồng nhưng cũng giống Đinh Uyển Uyển họ làm ra điệu bộ dịu dàng tao nhã lần lượt bước đến làm quen. - Không biết tiểu thư là thiên kim nhà ai, người và Nhiếp chính vương cóquan hệ gì, vừa rồi ta còn thấy hai người rất thân thiết nha. Tiểu Hồng mỉm cười một cái không nói thêm gì, trong lòng thầm rủa, tất cảđều là giả tạo, đi theo người ta làm nha hoàn từ nhỏ, sau này lại theotiểu thư vào trong cung lẽ nào ngay cả việc đối phương thật giả thế nàocũng không nhìn ra sao. Hơn nữa cô sẽ trả lời với họ ra sao, cô là thiên kim nhà ai, cô và Phong Mạc Vũ có quan hệ gì, suy cho cùng chính côcũng không biết. - Ai da, các vị tiểumuội đừng làm Tiểu Hồng cô nương sợ. Tiểu Hồng trước đây là kỹ nữ ở Xuân Mãn lâu sau đó được Vũ ca ca mang về phủ, tuy xuất thân làm kỹ nữ nhưng dù thế nào vẫn là người Vũ ca chọn, các muội tuyệt đối không được xemthường Tiểu Hồng cô nương. Câu nói vừarồi của Đinh Uyển Uyển khiến những kẻ đang tay bắt mặt mừng kia dừng lại mọi động tác, bọn họ đứng xa cô ra một chút, thậm chí lấy khăn tay đểlau bàn tay vừa chạm vào người cô. Bao ánh mắt gắn chặt trên người côngập tràn ý tứ khinh bỉ. - Kỹ nữ sao? Không phải giở mọi thủ đoạn để bò lên giường Nhiếp chính vương, sau đó dụ hoặc người lập cô làm Trắc phi đấy chứ. Tiểu Hồng mặc kệ lời lẽ khinh bỉ của đám người này, dù sao sau khi trở vềVân vương phủ cô cũng không cần cặp lại họ, điều quan tâm duy nhất làhài tử của mình, tất cả cô đều nhẫn nhịn chịu đựng, chỉ cần sau này côvà con có thể sống cạnh nhau là được. - Không hay rồi, ngọc bội của ta mất rồi, có ai nhìn thấy miếng ngọc bội của ta đâu không? - Lục Lam, ngọc bội của muội như thế nào? - Uyển Uyển tỷ tỷ, ngọc bội của muội là cống phẩm từ Đông Dương do đíchthân thái hậu ban tặng, mảnh ngọc bội này rất quý, vừa nãy muội còn thấy bên người nhưng sau khi nói chuyện với Tiểu Hồng cô nương thì đột nhiên biến mất. Tiểu Hồng cô nương, nếu cô nương có mượn xem thử thì trả lạicho ta. Nói là mượn xem thử nhưng ai cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Lục Lam rằng Tiểu Hồng cố ý ăn cắp miếngngọc bội đó. Họ được nước lấn tới, ngày càng không xem cô ra gì. - Ai da, kỹ nữ suy cho cùng cũng là kỹ nữ, dù có khoác trên mình y phục lộng lẫy đến mấy thì cuối cùng vẫn một loại bản chất. Tiểu Hồng không hiểu rốt cuộc những kẻ này muốn làm gì nhưng linh tính máchbảo sắp tới đây cô sẽ bị họ hại cho thê thảm. Nhưng có một điều cô phảikhẳng định rằng miếng ngọc bội ấy cô chưa từng thấy qua cũng chưa từngsờ qua. - Lục Lam tiểu thư, tôi không lấy. Lục Lam chán ghét nhìn cô, dáng vẻ yểu điệu khi nãy sớm đã biến mất, thayào đó là vẻ chua ngoa đanh đá không khác gì kẻ vô học thức. - Cô còn cãi, nếu thực sự không ăn cắp thì hãy để ta lục soát người cô. Chưa đợi Tiểu Hồng đồng ý cô ta đã lao đến lục soát khắp người cô, chẳng mấy chốc cô ta đã lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh trong suốt, tỏa ra ánh sáng mờ mờ trong bóng tối. Cô ta và cả những kẻ đứng vây quanh TiểuHồng nhất thời cao hứng nhếch mép nở nụ cười khinh bỉ. - Cô nói đi đây là cái gì? Đương nhiên không có gì để giải thích, bọn họ đã cố gắng vạch ra âm mưu thìsao có thể dễ dàng buông tha cho cô. Tiểu Hồng đứng im bất động hai tayxiết chặt vào nhau, mặc cho bao ánh mắt nhìn mình không thiện cảm, lúcnày toàn bộ những người có mặt trong yến tiệc đều chú ý đến cô, họ ghésát tai nhau thì thầm chỉ trỏ, thỉnh thoảng quăng về phía cô ánh mắt khó hiểu. - Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm. Giọng nói của Tần công công cất lên khiến mọi người nhất thời dời tầm mắthướng về phía trước, chỉ có Tiểu Hồng đang và đám người hỗn độn nàykhông hề chú ý đến. Tất cả mọi người im lặng vô tình làm cho tiếng củaLục Lam vang rõ hơn. - Nhìn vẻ ngoài cũng không tệ tại sao lại đi ăn cắp đồ của người khác, thật đáng xấu hổ. Cômau cút đi, cô không có tư cách tham dự yến tiệc này! Mọi người thầm đổ mồ hôi lạnh, hôm nay là ngày đại hỷ mừng hoàng thượng vàhoàng hậu bình an trở về, chuyện này xảy ra có chút ngoài ý muốn, dù aiđúng ai sai cũng khó tránh khỏi liên lụy. Tiểu Hồng cúi mặt mặc cho những kẻ xung quanh sỉ vả, thực ra cô đang lo sợvì chuyện này mà khiến Phong Mạc Vũ tức giận, hắn có thể sẽ làm điều lúc trước đã nói đó chính là mang con của cô rời đi, để mẫu tử cả đời không được gặp mặt. Hiện tại cô rất muốn rời khỏi đây nhưng lại không thể. Đột nhiên đôi bàn tay lạnh bị ai cầm lấy, rất nhanh sau đó đám nữ tử trở nên im lặng, không ai dám nói một lời nào. - Có chuyện gì đang xảy ra, là ai dám ức hiếp vương phi của bổn vương? Phong Mạc Vũ xuất hiện khiến đám hỗn độn vừa rồi tạm thời ổn định, hắn quétánh mắt lạnh lẽo ra xung quanh khiến người ta sợ hãi mà cúi đầu, rồi ánh mắt trở lại đặt trên người cô, dịu dàng và ôn nhu. - Nàng thật là, ta mới rời đi một chút đã để những kẻ không ra gì này bắt nạt, mau đến đây cùng ta gặp hoàng thượng. Hắn kéo tay nàng đi, để mặc những kẻ khác đứng bất động tại chỗ. Bọn họ căm phẫn nhìn cô, hận không thể một dao giết chết, tại sao Nhiếp chínhvương lại có thể ôn nhu với loại kỹ nữ đê tiện như cô ta, họ không cantâm chấp nhận chịu thua một kỹ nữ thấp hèn, như vậy thì sau này dámngẩng mặt nhìn ai? Tiểu Hồng cố gắng cúiđầu thật thấp mong sao hoàng thượng và những cung nữ thái giám trước kia không nhận ra mình, và dĩ nhiên cô cũng không nhìn thấy có những aiđang ngồi phía trên. - Hoàng huynh, đâychính là cô nương thần đệ nói, mong hoàng huynh hạ chỉ ban hôn cho đệ và nàng, phong nàng làm Nhiếp chính vương phi. Nhìn thấy Tam đệ dịu dàng như vậy, ôn nhu như vậy hắn chắc chắn Tam đệ thựctâm yêu cô nương này. Nếu Tam đệ đã khẩn cầu thì hắn không có lý do gìđể từ chối. - Được.... Hắn chưa nói hết câu đã bị Lục Lam lên tiếng chen vào. Cô ta căn bản khôngcam tâm, nếu để hoàng thượng hạ chỉ thì tất cả đã quá muộn vì vậy cô tabất chấp vi phạm cung quy lên tiếng chen ngang câu nói của người. - Hoàng thượng, không thể được. Cô ta vừa mới ăn cắp miếng ngọc bội củatiểu nữ, người có vấn đề về nhân phẩm như vậy tuyệt đối không thể trởthành Nhiếp chính vương phi. Tiểu Hồngkhông ngờ Lục Lam nhất quyết không buông tha cho mình kể cả vi phạm cung quy, chỉ với việc cắt ngang lời hoàng thượng đã đủ chu di cả nhà cô tarồi. Nhưng đó không phải điều cô quan tâm, mà điều hiện tại cô lo lắngđó là tâm tình Phong Mạc Vũ. Cô không thể im lặng để hắn hiểu lầm, côphải giải thích cho hắn hiểu nếu không để hắn nổi trận lôi đình sẽ xuống tay với con của cô. Hai tay cô bất giác nắm chặt cánh tay của Phong Mạc Vũ, hai mắt nâng lên nhìn thẳng vào hắn. - Cô ta nói không đúng, ngươi nhất định phải tin ta, ta không hề ăn cắp mảnh ngọc bội đó. Phong Mạc Vũ vốn không muốn truy cứu chuyện này, nhưng ánh mắt uất ức của côkhiến hắn không thể buông. Hắn đương nhiên không tin Tiểu Hồng lại làmnhững chuyện như vậy. - Được, ta tin nàng. Lục Lam không buông bỏ, nhất quyết gắn tội cho Tiểu Hồng. - Ngươi đừng chối tội, đích thân ta tìm thấy miếng ngọc bội trên người của ngươi. Tiếng đập bàn rất lớn phát ra từ phía trên khiến tất cả im lặng. Nàng ngồicạnh hắn nãy giờ chứng kiến hết thảy, một giây kia khi Tiểu Hồng ngẩngmặt nhìn Phong Mạc Vũ nàng cũng nhìn thấy, có nằm mơ nàng cũng không tin được ý trung nhân của Phong Mạc Vũ lại là Tiểu Hồng. Nhưng điều đókhông quan trọng, quan trọng là Tiểu Hồng của nàng đang bị người ta ứchiếp. Hoàng hậu đập bàn, đây là điềm báokinh khủng. Tương truyền rằng khi hoàng hậu nổi giận ngay cả hoàngthượng cũng không dám làm gì, xem ra lần này vị cô nương kia chết chắcrồi. Nàng rời khỏi chỗ ngồi, bước đếntrước mặt vị cô nương đang cúi gầm mặt. Mọi người theo dõi từng chút một hành động của nàng, thậm chí hô hấp cũng theo nhịp điệu bước chân nàngmà hoạt động. Nàng đặt hai tay áp lên gò má vị cô nương ấy, giọng nói vô cùng dịu dàng. - Tiểu Hồng, em không sao chứ? Đừng sợ, có ta ở đây. Phong Mạc Vũ nhíu mày, không tin được những gì hoàng hậu vừa nói, "Tiểu Hồng cùng hoàng hậu có quen biết". Giọng nói quen thuộc ấy, nó khiến tim Tiểu Hồng lạc đi vài nhịp, cô không tin nổi vào tai mình, khẽ ngẩng mặt lên nhìn người đối diện. Đúng là người, là tiểu thư rồi. Tiểu Hồng ôm trầm lấy nàng, bao nhiêu uất ức dồn nénbấy lâu nay cứ thế mà tuôn ra. - Hu hu, tiểu thư là người thật sao, người cuối cùng cũng trở lại, em rất sợ, tiểu thư......... Nàng ôm Tiểu Hồng trong lòng, không khỏi vì cô mà chua xót. Nàng rời đi cònchưa kịp sắp xếp cho Tiểu Hồng, hại cô rơi vào bước đường này, tất cả là lỗi của nàng. - Được rồi Tiểu Hồng, em đừng khóc nữa. Không phải ta đã quay trở về rồi sao. Không chỉ có mình nàng, ngay cả Tiểu Thanh và Tiểu Yến cũng rời vị trí củamình bước xuống. Ba người nhìn thấy nhau chỉ biết ôm trầm lấy nhau màkhóc, Tiểu Hồng không tin được sẽ có ngày cô gặp lại tất cả, giờ phútnày cô chỉ biết yếu đuối dựa vào họ rồi khóc. - Tiểu Hồng, tỷ tỷ xin lỗi, đã để muội phải chịu khổ rồi...huhu.... Mọi người một phen cả kinh, vị cô nương này không phải kỹ nữ lầu xanh haysao, vậy sao có thể một lúc quen biết hoàng hậu, Doãn vương phi cùngKhiêm vương phi. Xem ra người nên lo lắng lúc này là vị thiên kim tiểuthư tên Lục Lam kia. - Xin hỏi muội muội của bổn cung có gì đắc tội với Lục Lam tiểu thư? Hoàng hậu lên tiếng khiến Lục Lam giật mình, tay chân luống cuống không biếtbấu víu vào đâu, trong lòng thầm trách tại sao hôm nay lại xui xẻo nhưvậy, đụng ai không đụng lại đụng trúng cô ta. - Bẩm...bẩm hoàng hậu nương nương, tất cả chỉ là hiểu lầm... Hiểu lầm? Cô ta cũng biết sợ rồi sao, đáng tiếc hiện tại đã quá muộn. Cô tadám cậy quyền thế ức hiếp Tiểu Hồng vậy thì hôm nay nàng sẽ lấy quyềnthế để trị lại cô ta. - Thật không? nhưng vừa rồi bổn cung nghe rất rõ Lục Lam tiểu thư nói muội muội của bổncung ăn cắp miếng ngọc bội của cô. Có thể để bổn cung xem miếng ngọc đómột chút được không. Nàng nói, tựa tiếuphi tiếu, không cần chờ sự đồng ý của Lục Lam đã trực tiếp giật lấymiếng ngọc bội trong tay cô ta sau đó hướng Tiểu Hồng nói. - Đây là miếng ngọc bội cống phẩm của Đông Dương, vốn có một cặp, một cái ở chỗ ta, một cái ở chỗ Thái hậu cái của ta đã sớm tặng cho Tiểu Hồng.Tiểu Hồng à, tại sao em lại không nói cho họ biết chứ? Rất tiếc miếngngọc này đã bị bàn tay dơ bẩn động vào, có giữ lại cũng vô ích. Nàng đập miếng ngọc bội xuống đất, thanh âm vỡ nát vang lên, trên mặt đấtmiếng ngọc bội ban đầu đã tan thành nhiều mảnh. Sắc mặt Lục Lam đã trắng bệch, đôi chân vô lực ngã khuỵu xuống đất. Xem ra hoàng hậu đã nổi giận rồi. Nàng không còn nhìn cô ta nữa, hình ảnh ấy lọt vào mắt cũng giống như hạt bụi nhỏ lọt vào mắt, rất khóchịu. Nàng còn chưa muốn bị đau mắt đâu. Nàng bước đến bên cạnh TiểuHồng, cầm tay cô lên dõng dạc nói với tất cả mọi người có mặt trong yếntiệc. - Đây là Tiểu Hồng, muội muội củabổn cung, cũng chính là Tịch Nhan quận chúa do đích thân hoàng thượngsắc phong. Từ nay trở đi ai ức hiếp Tiểu Hồng cũng chính là ức hiếp bổncung. Mọi người trợn tròn mắt, chưa từngnghe hoàng thượng sắc phong ai là Tịch Nhan quận chúa bao giờ. Tuy hoàng hậu nói như vậy nhưng chưa có thánh chỉ thì không thể coi là thật. Vănvõ bá quan đồng loạt nhìn về phía hoàng thượng như để tìm kiếm câu trảlời. Hắn đương nhiên biết rõ ý tứ trong câu nói của nàng, vì vậy không hề chậm trễ lên tiếng. - Đúng, Tiểu Hồng chính là Tịch Nhan quận chúa do trẫm sắc phong. Nàng thỏa mãn trao cho hắn nụ cười tình ý, coi như đó là trả công cho hànhđộng vừa rồi. Còn một chuyện nữa nàng phải giải quyết nốt đó chính làquan hệ giữa Tiểu Hồng và Phong Mạc Vũ. - Tiểu Hồng, em thực tâm muốn trở thành vương phi của Phong Mạc Vũ sao, nếu đúng như vậy ta sẽ tác thành cho hai người. Tiểu Hồng lắc đầu lia lịa, cô ngàn vạn lần không muốn ở cùng với tên lònglang dạ thú này. Hắn đã từng nói cả đời này muốn cô sống không bằngchết, lại muốn chia cắt mẫu tử cô. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn! - Tiểu thư, em không muốn lấy hắn, em không muốn trở về Vân vương phủ, em không muốn hắn làm hại tiểu hài tử của em....em căm hậnhắn...huhu...tiểu thư...em không muốn.... - Tiểu Hồng, em mang thai? Tiểu Hồng sợ hãi gật đầu sau đó nép chặt sau lưng nàng không dám nhìn thẳngvào sắc mặt tối sầm của nam nhân đối diện. Phong Mạc Vũ không thể tinđược Tiểu Hồng lại căm ghét mình đến vậy, hai tay xiết chặt thành nắmđấm, toàn thân toát ra hàn khí lạnh thấu xương. - Tiểu Hồng, nàng dám nói lại một lần nữa xem! Nàng đã cố gắng nén cơn tức giận nhưng không thể, tên nam nhân khốn khiếpnày hắn lại dám đối xử với Tiểu Hồng như vậy. Hôm nay nàng không thayTiểu Hồng đòi lại công đạo thì nàng không xứng là đại tỉ. - Phong Mạc Vũ, ngươi như thế lại dám ức hiếp Tiểu Hồng, giờ lại còn dám lớn tiếng sao? Hắn ngồi im không biết xử lý thế nào, một bên là hiền đệ một bên là nươngtử. Nếu người Tam đệ yêu là một vị cô nương khác thì dễ dàng giải quyếtrồi, nhưng đằng này lại là Tiểu Hồng. Hắn có chút không thông, rõ rànghắn nhận thấy Tam đệ đối với Tiểu Hồng là thật lòng nhưng tại sao TiểuHồng lại căm hận Tam đệ đến vậy. Xem ra chuyện này có ẩn tình. Ở bên dưới sớm đã không còn yên ổn, nàng vung xuất đòn đánh về phía Phong Mạc Vũ, mỗi đòn xuất ra đều hiểm ác khó lường. Phong Mạc Vũ cũng khôngyếu thế, dù gì cũng là thống lĩnh tam quân võ công của hắn không thuakém hoàng huynh là mấy. Một khi nàng đãra tay sẽ không cho đối phương đường thoát, Phong Mạc Vũ võ công caocường nhưng so với nàng vẫn kém hơn vài bậc. Nàng không muốn chơi đùavới dạng người này, chỉ cần một kiếm dứt điểm cho nhanh. Bách Nhật Thầnkiếm vừa xuất thủ đã giành được ưu thế, Phong Mạc Vũ không thể phủ nhậnthân thủ của hoàng hậu hơn hẳn mình, nhưng hắn không cho phép mình lùibước. Một kiếm xuất ra đâm trúng bả vai trái của Phong Mạc Vũ, khi nàng định xuất thủ tiếp thì chiêu thức bị hắn xông ra ngăn cản. - Phong Thiên Kỳ, chàng dám ngăn cản thiếp sao? Hắn vẻ mặt vô tội, xoa xoa bụng nàng. - Nương tử, chú ý sức khỏe, nàng vận động nhiều như vậy ngộ nhỡ tiểu hài tử bị thương tổn thì sao, nghe lời ta dĩ hòa vi quý. Nàng bất đắc dĩ thu hồi kiếm về, để mặc Phong Mạc Vũ nằm im trên đất, vếtthương trên cánh tay Phong Mạc Vũ đã ứa ra nhiều máu. Nhưng nàng vẫnchưa nguôi giận, hôm nay tất cả những người có liên quan nàng sẽ tính sổ hết một lượt. - Tiểu Thanh, Tiểu Yến,hai em quỳ xuống dưới đây cho ta. Hai em nói đã sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Hồng nhưng tại sao lại để Tiểu Hồng bị uất ức như vậy. Hai người bị gọi tên đành phải quỳ xuống, đây đúng là lỗi của họ, họ đãkhông suy nghĩ chu toàn, hại Tiểu Hồng lâm vào hoàn cảnh này. - Đại tỉ, em xin lỗi. Tiểu Hồng, tỉ xin lỗi.... Trương Phi và Triệu Tấn không thể ngồi yên trên ghế, nhìn thấy nương tử củamình chịu phạt quỳ trên đất lạnh không khỏi đau lòng. Bọn họ ngay lậptức bước xuống quỳ gối cầu xin. - Xinhoàng hậu nương nương bớt giận, hãy để thần chịu phạt cho nương tử. Hiện tại nương tử của thần đang mang thai, quỳ dưới đất lạnh sẽ không tốt. - Hai ngươi còn dám nói nữa thì cả đời này ta sẽ không thả Tiểu Thanh vàTiểu Yến rời khỏi Trúc Mai điện. Hãy tin ta đi, ta tuyệt đối có khả năng làm chuyện này. Tình thế trước mặt vôcùng căng thẳng. Hoàng hậu đã nổi giận thực sự, linh tính mách bảo họkhông nên động vào. Họ tin người sẽ biết nặng nhẹ, sẽ không để nương tửcủa mình bị tổn hại, thế nên im lặng là trên hết. - Được rồi. Tất cả ba em theo ta trở về Trúc Mai điện, ở đây chỉ thêm chướng mắt. Bốn nữ tử khuất dần, bốn nam tử còn lại vô cùng thê thảm. Nương tử cùng hài tử bị mang đi mất thử hỏi sau này sẽ sống ra sao đây? Hắn lắc đầu cườikhổ, là Tam đệ đắc tội với Tiểu Hồng chứ đâu phải hắn đắc tội với nàngđâu.... ............................................................................
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]