Hắn bỏ vào trong miệng nàng một viên thuốc nhỏ rồi giải huyệt đạo cho nàng. Nàng nhớ đó là lọ dược hắn đã từng cho nàng xem, cũng biết nó làmị dược. Hắn quả thực là kẻ hạ lưu bỉ ổi, nàng tuyệt đối sẽ không để hắn đạt được ý nguyện! Tà Thần nhẹ nhàng uống một ngụm trà, con ngươi đầy ý cười thỏa mãn. - Đây là mị dược do chính ta bào chế, nếu nàng ân ái cùng ta thì sẽrất thoải mái còn với nam nhân khác thì hắn sẽ trúng phải kịch độc vàmất mạng ngay lập tức. Nếu như sau ba tháng không giải thì mị dược cũngsẽ lấy mạng nàng nhưng có điều khả năng này rất khó xảy ra vì rất nhanhnữa thôi nàng sẽ là của ta. Ha ha ha. Quả nhiên mị dược này khôngtầm thường, vừa vào trong người đã phát huy tác dụng. Tất cả giác quantrên người nàng đều được đánh thức, ý chí cảnh giác ngày càng mạnh mẽ. Hắn thấy nàng nắm chặt bàn tay, mồ hôi không ngừng chảy xuống liền cườilớn. Nàng cảm thấy rất khó chịu, toàn thân nóng bừng, cổ họng khô khanmuốn uống nước. Không được! Nàng sẽ không đầu hàng, sẽ không đểhắn đạt được mục đích. Người đầu tiên cùng nàng nhất định phải do nànglựa chọn, không thể là hắn. - Nói! Mục đích cuối cùng của ngươi là gì? Câu hỏi của nàng khiến hắn hơi nhíu mày vài khắc, sau đó lại cất lên giọng cười tà ý mang theo chút lạnh lùng. - Vật bé nhỏ, thông minh quá là không tốt. Cùng lắm trước lúc nàngthành người của ta thì ta cũng không ngần ngại nói cho nàng nghe. Tabiết nàng đang nắm giữ bí kiếp Bách Nhật thần công và bách nhật thầnkiếm, nếu nàng chịu giao những thứ đó cho ta thì ta nhất định không phụnàng. Thì ra hắn là vì Bách Nhật thần công và bách nhật thần kiếm. Nếu hắn đoạt được hai thứ đó thì chắc chắn không còn gì có thể phá giải Sát Huyết hồn trận, nhân gian sẽ trải qua kiếp nạn diệt vong, dù phảichết nàng cũng phải bảo vệ hai thứ này. Bách nhật thần kiếm làbinh khí chủ chốt phát huy sức mạnh của Bách Nhật thần công, lúc trướcgia gia từng nói Bách Nhật thần kiếm chỉ có thể chọn một chủ nhân, mànàng của cổ đại chính là người được chọn. Nếu nàng chết đi Bách Nhậtthần kiếm sẽ tự động trở lại bên cạnh gia gia, như vậy có lẽ sẽ an toàn. Nàng phải làm gì đây? Khẽ nhắm mắt lại để mặc một giọt nước mắt rơi theokhóe mi, tâm như mặt hồ tĩnh lặng trước cơn đại hồng thủy đáng sợ, nàngnghĩ về hắn, nếu nàng chết đi hắn sẽ ra sao? Chút lý trí còn sótlại khiến nàng quyết định liều một lần. Nàng rút cây trâm trên đầu chĩathẳng về phía Tà Thần. Hắn nghĩ nàng muốn phản kháng nên vẫn cười giọngđiệu coi thường, cùng lắm hành động của nàng chỉ như con chuột giãy giụa trước khi chết mà thôi. - Ha ha! Nàng nghĩ với cây trâm đónàng sẽ làm được gì? Sẽ giúp nàng đánh bại ta và thoát khỏi đây sao? Lại đây vật bé nhỏ, ta sẽ giúp nàng thấy dễ chịu. Giọng của Tà Thầnhơi khan đục khiến nàng buồn nôn. Trước đây nàng đã từng nhiều lần ngheđến mị dược, cũng biết tác dụng của nó chỉ có làm chuyện nam nữ mới cóthể hóa giải. Dù thân thể ngày càng khó chịu, lý trí dần trở nên mơ hồnhưng nàng vẫn cố gắng gượng. - Không phải ngươi nói ta không giống người khác sao. Ta – Hoàng Song Nhật Dương không bao giờ chịu khuất phục. Cây trâm đột ngột đổi hướng đâm mạnh vào vai nàng. Cơn đau truyền đến khiến ý thức của nàng dần hồi tỉnh. Hành động bất ngờ đánh tan nụ cười thâmhiểm trên mặt Tà Thần, thay vào đó là một tia tức giận. Hắn nhanh chóngphi thân đến giữ chặt tay nàng, bóp nát sự phản kháng cuối cùng này. - Giờ thì nàng sẽ không thể tổn hại mình nữa. Một vết thương nhỏ sẽkhông giúp nàng duy trì được lâu, ta sẽ không ngại mà chờ nàng. Giờ phút này hắn hiện nguyên hình là một con ác quỷ. Mặc kệ máu nàng chảydài trên cánh tay nhưng hắn không động tâm. Từng hơi thở lạnh nhạt phảvào người nàng, vô tâm, lãnh huyết và tàn khốc. Cơn đau truyền đến bóp nghẹt tim gan, giằng xé từng mảnh da mảnh thịt. Nàng choáng vángtựa vào thành giường miệng phun ra một ngụm máu tươi. Tà Thần rất nhanhchóng nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như hắn nghĩ, liền xiết chặttay nàng mạnh hơn. - Nói! Tại sao lại như vậy?Nàng như conkiến nhỏ đơn phương độc mã gồng mình quằn quại chịu đựng những cơn đauliên hồi kéo đến, phải rồi không phải chỉ là đau thôi sao, ông trờikhông phải đã sớm rèn luyện cho nàng bản lĩnh chịu đau đớn xác thịt haysao? Đôi mắt rất nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh lạ thường, ánh mắt sâu thăm thẳm như đại dương mênh mông không gợn sóng. -..........Ngươi không có tư cách để biết..........bởi vì chuyện ta muốnlàm xưa nay chỉ có trời biết....mà Tà Thần ngươi rất tiếc lại không phải là trời......Nói cho ngươi biết ta thà chết vì đau đớn chứ không đểngươi được toại nguyện......... Cơn đau lấn át hết tác dụng của mị dược. Giờ phút này nàng vẫn nắm chặt thành giường, đau thấu tâm cannhưng nàng không hề kêu la, nước mắt cũng không rơi một giọt. - Thuốc giải đâu? Nàng mở trừng mắt nhìn hắn, vẫn đôi mắt trong suốt sâu thăm thẳm, vẫn sựtĩnh lặng đến ghê người, nàng mở miệng thoát ra một hơi rất nhỏ. - Không có.... Tà Thần tức giận đập vỡ tách trà trên bàn, nữ nhân này quả thật không thểcoi thường. Người không vì mình trời chu đất diệt, nhưng với nữ nhân này thà tự diệt mình chứ không thuận theo thiên ý. Chung quy lại một điều,hắn đã quá coi thường nàng. Bên ngoài giọng của Thủy hộ pháp truyền đến. - Thưa giáo chủ, quân triều đình đã bao vây toàn bộ sơn trang. Tênhoàng đế đó nói nếu người không giao trả hoàng hậu hắn sẽ cho người sanbằng nơi này. Tà Thần vừa nghe xong nhanh chóng khôi phục vẻ bìnhtĩnh, con ngươi thâm hiểm quét qua người nàng, trên môi nhanh chóng nởmột nụ cười nhạt. - Vật bé nhỏ, nàng nghe thấy không? Là hắntự dẫn xác đến, ta đây sẽ không ngại tiễn hắn xuống địa phủ. Để xem saukhi hắn chết nàng còn dám cự tuyệt ta nữa không. Nàng yên tâm, sau khitrở về ta sẽ dạy dỗ lại nàng. Tà Thần nói xong nhanh chóng bước ra ngoài, hắn dẫn theo tứ đại hộ pháp cùng Ma Quân ra nghênh chiến. Trước cửa ngôi miếu hoang một ngàn quân của Phong Long hội (đang mặc quânphục nên tạm gọi là quân triều đình) đang bao vây. Hắn cưỡi một con hắcmã, khuôn mặt lạnh như băng hơi thở tỏa ra sát khí lạnh thấu xương. Đã hơn nửa canh giờ mà tên Tà Thần vẫn chưa xuất hiện. Trương Phi, Triệu Tấn không khỏi khẩn trương hướng hắn nói. - Bẩm hoàng thượng, Tà Thần đã không ra thì ta nên nghĩ cách phátrận xông vào cứu hoàng hậu, nếu để lâu thần e sẽ không hay. Hắntrầm ngâm suy nghĩ, trận pháp hắn đã tìm hiểu qua nhưng chưa bao giờ gặp trận pháp đảo ngược này. Tuy nhìn có vẻ dễ phá nhưng đây chỉ là cái bẫy dụ người, nếu đi nhầm vào những nơi tử trận thì chắc chắn sẽ mất mạng. Trong lúc hắn suy nghĩ cách giải trận thì đột nhiên xuất hiện một nữ nhân mặc áo trắng. Nữ nhân này dùng khăn che kín nửa khuôn mặt nhưng nhìn kỹcũng nhận ra đây là một phụ nữ trung niên, chừng hơn 30 tuổi. - Hoàng thượng, ta biết cách giải Nghịch Vân trận này, để ta giúp người giải trận. Sự xuất hiện bất ngờ của nữ nhân này khiến mọi người không khỏi nghi hoặc. Người này là ai? tại sao biết họ cần phá trận? sự xuất hiện này là ngẫu nhiên hay cố ý? Trương Phi cưỡi chiến mã hướng bạch nữ nhân tỏ vẻ nghingờ. - Vì sao chúng ta phải tin ngươi? Bạch nữ nhânquay mặt đi không trả lời, hướng về phía ngôi miếu hoang nhưng khôngbước vào. Mắt chỉ nhìn chăm chú vào một cái cây cao ở đỉnh núi phíatrước. Cái cây đó rất đặc biệt, cành lá rất ít nhưng lúc nào cũng có một đám mây đen che ở trên. Bạch nữ nhân bước theo hướng nối liền ngôi miếu và cái cây đó. Thực ra trong miếu có bày vô số cạm bẫy, nếu đi khôngđúng hướng sẽ lập tức mất mạng, cửa sinh duy nhất của trận là cửa nốiliền cổng ngoài miếu và cái cây trên đỉnh núi. Bạch nữ nhân cẩntrọng bước về phía cửa sinh vừa xác định, vừa bước qua hai cánh cửa bênngoài của ngôi miếu thì cảnh vật đột nhiên thay đổi. Ngôi miếu biến mấttrước mắt hiện ra một con đường mòn dẫn vào sơn trang. Lúc này Tà Thần cũng vừa bước ra. Hai ánh mắt gặp nhau bùng cháy ngọn lửa thù hận phẫn nộ khiến lòng người khiếp sợ. Hắn lãnh khốc như băng phun ra từng từ, mỗi từ chứa bao nhiêu nỗi oán hận. - Tà Thần, mau thả hoàng hậu của ta ra. Tà Thần nhìn hắn cười gian tà. - Ha ha, nàng đang chuẩn bị làm giáo chủ phu nhân của Sát Huyết sơntrang. Ngươi đến thật không đúng lúc, nàng là đang say giấc nồng trêngiường của ta. Nghe Tà Thần nói vậy khuôn lạnh hắn lạnh đi vàiphần, Tà Thần hắn dám tổn hại nàng sao? nếu hắn động đến một sợi tóc của nàng hắn nhất định khiến Tà Thần chết không toàn thây. - Mau thả nàng ra, ta sẽ không để ngươi thương tổn nàng. Nàng đang chịu đựng sự đau đớn tột cùng. Từng cơn đau liên hồi kéo đến đauthấu tim gan. Nàng có nghe nhầm không, hắn đến cứu nàng, hắn không bỏmặc nàng. Tâm nàng chợt đau, nàng sẽ không thể ở bên cạnh hắn,không thể nhìn thấy khuôn mặt hắn nụ cười của hắn nữa. Đoạt Hồn Cân donàng bào chế từ xác ong tinh và xà độc uy lực thật mạnh, nàng mới bàochế ra độc chứ chưa kịp bào chế thuốc giải, nàng sắp không chống cự được nữa. Nàng muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu, như vậy sẽ khôngđau. Chợt trong vô thức lại vang lên câu nói ấy "ta yêu nàng, yêu hơn cả tính mạng của bản thân mình. Nàng đừng mong làm như vậy có thể chạytrốn được ta, cho dù có xuống âm phủ ta cũng quyết đòi diêm vương đưanàng trở lại". Nàng có yêu hắn không? Giờ phút này nàng mới nhận ra nàng yêu hắn thực sự, nàng muốn nhìn thấy hắn ngay bây giờ. Cố gắng nén nỗi đau nàng dồn sức bước ra khỏi phòng. Có lẽ vì Tà Thần nghĩ nàng sẽ không thể chạy trốn nên đã dẫn hết quân ra ngoài. Nàng cố trấntĩnh nhớ lại con đường Ma Quân đã dẫn nàng đi. Đây là cái cây lớn, nàngđưa tay chạm vào cơ quan mở trận. Một cơn đau khác lại truyền đến, nàng ngã tựa vào thân cây, phun ra một ngụm máu tươi. - Không được ta phải cố gắng, ta không thể bỏ cuộc. Con đường mòn hiện ra, trước mắt nàng là một trận giao tranh hỗn độn. Nàngđã nhìn thấy hắn, hắn một thân chiến bào đang giao chiến với Tà Thần.Nàng cố dùng sức đi đến phía bên rừng cây có nhiều thảo dược, theo nhưtrí nhớ thì ở đó có một chỗ nấp an toàn. Bên này gần sát với vựcthẳm, địa hình hiểm trở khiến nàng đã ngã mấy lần, mỗi lần ngã làm thânmình trầy xước rướm máu nhưng nỗi đau thể xác sao có thể sánh bằng nỗiđau tâm can chứ, chẳng hiểu sao khi nhìn thấy bóng dáng ấy nàng lạikhông cầm được nước mắt. Hắn dùng quạt giấy phất mạnh về phía TàThần, một trận cuồng phong khiến bụi đất tung lên mù mịt cả đất trời. Tà Thần vung một chưởng về phía trước hàng loạt thân trúc đứt đôi đâm vềphía hắn. Hắn bị thương làm tâm nàng chua xót. Hắn nhanh chóngnhón chân hướng về phía Tà Thần, tay vung lên đánh một đòn Phong hỏachưởng. Tất cả trúc đang phi đến đều cháy hết, cả Tà Thần cũng bị thương phun ra một ngụm máu. Tên Thủy hộ pháp đứng phía sau liền ra đònđánh lén một chưởng về phía hắn. Khi một chưởng kia sắp đánh trúng người hắn, nàng đang ẩn nấp sau một gốc cây lớn vội vàng bước ra hét lớn. - Cẩn thận phía sau. Trương Phi nghe thấy tiếng hét vội vàng nhìn lại, đúng là đang có một chưởnglực rất mạnh lao về phía hoàng thượng, không chút do dự Trương Phi liềnnhanh chóng bay đến đỡ cho hắn. Còn hắn thì quay về phía có thanh âmquen thuộc. - Dương nhi, nàng không sao chứ? Tà Thầncũng bị tiếng hét của nàng làm giật mình, sao nàng có thể đến đây được?Tà Thần rất nhanh vận khinh công bay đến vị trí nàng đang núp nhưng chưa kịp bay lên đã bị trúng hòn đá do hắn bắn đến. Hắn chạy đến bênnàng tốc độ nhanh nhất có thể. Giây phút này nàng cố nén cơn đau dùngchút sức lực cuối cùng lùi về phía sau, không ngờ đến đây là đường cùng, phía trước là vực sâu vạn trượng. Hắn và Tà Thần đều đưa tay về phía nàng hô lớn. - Dương nhi cẩn thận. Tà Thần thấy nàng đến gần mép vực không cam lòng. - Nàng mau quay trở lại cho ta. Nhưng nàng không hề chú ý đến Tà Thần, đôi mắt nàng vẫn nhìn về dáng hình quen thuộc kia. Hắn đau lòng nhìn nàng, nàng vì hắn mà rơi lệ. Trên người nàng khắp nơi đều chảy máy, trên khóe miệng một dòng máu tươi không ngừng chảy ra. Tất cả đều làm tim hắn đau đến nghẹt thở. - Dương nhi, nàng hãy qua đây với ta. Hãy tin tưởng ta, lúc trước là ta không tốt nên mới khiếnnàng bỏ đi. Xin nàng hãy tin ta có được không, ta chỉ yêu mình nàng. Hắn vẫn yêu nàng, chỉ cần vậy là quá đủ rồi. Nàng biết độc mình trúng phảicộng thêm mị dược phát tác nàng cũng không sống được thêm nữa. Nàngkhông muốn liên lụy đến hắn. Có lẽ đây là cách tốt nhất để giải quyếtmọi chuyện. Nàng hướng về phía hắn đôi mắt đẫm lệ. - Ta xin lỗi, ta không thể. Ta yêu chàng, cả đời này chỉ yêu mìnhchàng...........Nhưng chúng ta có chỉ có duyên mà không có phận, tất cảlà ý trời, nếu đã có duyên không phận xin chàng hãy quên đi........ Tâm đau như cắt, nước mắt không ngừng rơi. Nàng cứ thế phi thân xuống vực sâu không đáy. Hắn và Tà Thần đều chạy đến bên miệng vực, đưa đôi tay hướng theo nàng. - Không!!!!! Dương nhi.................. Nữ nhân áo trắng cũng vừa đến bên miệng vực hét lớn. - Đại tỉ, người không thể làm như vậy được!!!!! Tất cả chìm trong yên lặng đáng sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]