"Không thể nào!" 
Tôn Dịch hoàn toàn không thể nào mà tin nổi cái tên gây nhom,nhỏ bé kia lại lật ngược tình thế dành chiến thắng! 
"Tôi thẳng rồi, vậy toàn bộ chỗ này chính là của tôi!" 
Tử Sở Tuyên không thể nào che giấu đi ý cười trong mắt, mặc kệ gương mặt méo mó của Tôn Dịch 
"Cô có thể trả lại thẻ cho tôi hay không? Dù sao thì cô cũng có hai cái thẻ kia của bọn họ rồi!" 
Vẻ mặt Tôn Dịch mong chờ, nhưng câu tar lời của Tử Sở Tuyên giống như gáo nước lạnh dội lên người anh ta 
"Đương nhiên là...không!" 
Đồ vật đã thuộc về cô thì làm gì có chuyện cô trả lại. Cứ ở đó mà mơ đi! 
Mặt Tôn Dịch không thể nào xám xịt hơn, Triệu Chí Kính nhịn không được mà bật cười 
"Cười, cười, cười, suốt ngày chỉ biết cười!" 
"Tôn Thiếu chắc phải lại bị lão gia tử ở nhà tịch thu hết tiền chỉ còn mỗi cái thẻ này thôi đấy chứ?" 
"Tôi chẳng qua chỉ là mua một con dao cổ mà thôi, lão gia tử ở nhà thấy nó liền khó hết tài khoản ngân hàng của tôi, còn mỗi cái này là dùng được!" 
Nghĩ lại Tôn Dịch càng buồn bực. Anh cũng chỉ là mua thêm một món đồ cổ mà thôi, có cần phải làm quá lên như vậy không chứ! 
Tôn Thiếu Gia ở Đế Đô này ai mà không anh ta vô cùng đam mê đồ cổ, đặc biệt là những món vũ khí từ thời xa xưa. Chỉ cần lọt được vào mắt Tôn Dịch, tiền không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoang-de-xuyen-toi-co-dau-thu-chin-cua-tich-gia/3076307/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.