"Không phải anh đã biết rồi sao? Hay là quên rồi? Có cần tôi nói lại cho anh biết hay không?" 
Bao năm là Hoàng Đế, Tử Sở Tuyên đã sớm học được cách ứng phó với những tình huống bất ngờ như thế mà khiến cho đối phương không thể tìm ra sơ hở 
Nếu mà ngay cả những chuyện như này mà cô không thể ứng biến được thì cũng quá là vô dụng đấy! 
"Tôi là Minh Nhạc Y, đứa con nuôi của Túc Gia. Là người vô dụng nhất cái Đế Đô này!" 
Muốn bắt thóp cô? Không bao giờ có chuyện đó! 
Mấy lão cáo già trong triều còn bị cô xoay như chong chóng, thằng nhãi này chưa đủ trình! 
Ánh mắt Tử Sở Tuyên rất bình tĩnh, dù có cố thế nào Tịch Mặc Thương cũng không thể nhìn ra bất kỳ một tia hoảng loạn nào trong đó. 
Anh bắt đầu có chút nghi ngờ bản thân suy đoán sai. 
Không lẽ người này thật sự là Minh Nhạc Y?! 
"Cô trước đây từng giết người sao?" 
"Phải!Thì sao?" 
Về việc này cô cũng chẳng cần nói dối làm gì. Có thể ngòi yên ổn lên hoàng vị tay sao có thể sạch sẽ được! 
"Giết người chính là phạm pháp! Nếu tôi đem chuyện này nói ra, cô chắc chắn sẽ phải ngồi tù cả đời!" 
Tử Sở Tuyên lúc này mới sững người. Cô lúc đó hình như đã quên mất pháp luật cơ bản ở thế giới này. 
Lúc đó, chỉ là theo bản năng vốn có hóa giải nguy hiểm. 
Vậy ra đó là lý do vì sao anh ta lại đột nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoang-de-xuyen-toi-co-dau-thu-chin-cua-tich-gia/3076300/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.