Tịch lão phu nhân vừa nói xong liền chạy ngay ra ngoài, hoàn toàn không để cho bọn họ cơ hội nói thêm.
Đừng nhìn Tịch lão phu nhân năm nay đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất nhanh nhẹn.
Tử Sở Tuyên chỉ biết cạn lời. Tay cô cũng chưa phế, đâu cần người dút chứ. Hơn nữa để cho người khác dút cho cứ có cảm giác bản thân giống như một đưa trẻ.
"Ăn đi!"
Một thìa cháo được đưa đến trước mặt Tử Sở Tuyên. Tịch Mặc Thương ngồi mép giường,
tay cầm tô cháo trắng còn đang nóng hổi. Tử Sở Tuyên hơi ngẩn người, đôi mắt cụp xuống nhìn thìa cháo, rồi lại ngẩng lên nhìn Tịch Mặc Thương.
Anh ta vậy mà lại đút cho cô thật đấy à?
"Tay tôi còn chưa phế, không cần anh phải đút đâu!"
Vừa tính lấy tô cháo nhưng ánh mắt Tịch Mặc Thương rất kiên định như đang nói nhất định phải đút cho cô ăn hết chỗ này.
"Thực ra thì tôi không đói!"
Vừa mới dứt lời, tiếng ục ục phát ra từ bụng cô vang lên. Gương mặt Tử Sở Tuyên đỏ ửng. Xấu hổ quá đi, thật muốn tìm cái hố chui xuống!
"Cô mà không ăn là tôi đổ đi đấy!"
Tử Sở Tuyên:"..."
Ông trời đúng là không chiều lòng người mà!
Thôi vậy, vì mau sớm hồi phục!
Tử Sở Tuyên há miệng. Vừa mới ăn được miếng đầu tiên, cô đã phải bịt miệng lại. Không phải bởi vì ngon mà là nó nóng.
Mặt nhăn lại, Tử Sở Tuyên cố nuốt xuống để không đem cháo nhả ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoang-de-xuyen-toi-co-dau-thu-chin-cua-tich-gia/2661622/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.