"Tôi trước kia khi còn là Ngự Thiên Đế, sống nữ cải nam trang. Anh nói xem nên xưng hô là cô hay anh?"
Khoé miệng Tử Sở Tuyên cong lên, tà mị nhìn Phan Việt Vân. Ánh mắt lóe lên chút sát khí giống như đang nói nếu như anh ta dám tiết lộ chuyện này dù chỉ nửa chữ, Tử Sở Tuyên sẽ giết chết anh ta ngay lập tức.
Phan Việt Vân load những gì mà bản thân vừa nghe. Lúc đầu là ngẩn người, sau đó cười phá lên.
"Ha ha ha, Bệ Hạ, cho dù có không mấy xuyên không thành một người phụ nữ thì cũng không sao đâu. Cho dù có bị đả kích thì cũng không cần phải nói đùa như vậy chứ? Cũng may đây không phải là Lăng Huyên Quốc, nếu không thật sự hoạ từ miệng mà ra!"
Tự nhận bản thân trước kia là nữ cải nam trang, xem ra Tử Sở Tuyên thật sự đã chịu đả kích không nhỏ khi thấy bản thân trở thành một người phụ nữ chân yếu tay mềm, hơn nữa còn là một người vô dụng nhất Đế Đô.
Cũng đúng thôi, nếu là anh gặp phải chuyện này cũng sẽ khó chấp nhận!
Phan Việt Vân đưa cho Tử Sở Tuyên một ánh mắt thương hại phá chút động viên. Khoé miệng Tử Sở Tuyên co giật, tức không nói lên lời.
Thương hại cái đầu anh!
Thằng cha này có biết nếu ở Lăng Huyên Quốc cô mà nói ra lời này có biết bao nhiêu kẻ trong bóng tối sung sướng cười phá lên vì lắm thóp được cô hay không?
Cử tưởng phải che giấu bản thân cả đời, nhưng bây giờ có thể nói ra mà không cần phải lo sợ. Kết quả lại nhận được ánh mắt thương hại của kẻ khác.
Cô mới không cần mấy sự thương hại nhảm nhí này!
"Tôi nói thật! Ngự Thiên Đế Tử Sở Tuyên tôi thật sự là nữ cải nam trang. Cho nên thu lại cái ánh mắt thương hại đó đi!"
Ánh mắt Tử Sở Tuyên trở lên sắc lẹn, liếc nhìn sang Phan Việt Vân. Phan Việt Vân nuối nước miệng, mới biết cô không nói đùa, dè dặt mà hỏi lại.
"Thật...thật sự...là nữ?"
"Còn không tin? Chẳng lẽ muốn tôi cởi đồ ra cho anh kiểm tra sao?"
Nhìn biểu cảm mất kiên nhẫn của Tử Sở Tuyên, Phan Việt Vân lập tức lắc đầu.
"Không dám, không dám!"
Đùa vui gì chứ?
Thủ đoạn của Tử Sở Tuyên anh đã được chứng kiến không ít lần. Kêu anh lột đồ kiểm tra giới tính không phải là muốn anh chết nhanh hơn sao?!
Lão Thiên Gia thương sót cho anh sống thêm một kiếp người, chưa hưởng thụ đủ sao có thể chết được!
"Hoàng Đế Bệ Hạ, ngươi thật sự là nữ sao?"
"Vẫn không tin?"
Bản thân giả nam quá lâu đến nỗi bây giờ thừa nhận bản thân là nữ mà không ai tin. Chưa bao giờ Tử Sở Tuyên cảm thấy lời nói của bản thân lại vô giá trị như lúc này.
"Hoàng Đế Bệ Hạ, đừng nói là tôi, cho dù người đứng trước mặt người dân Lăng Huyên Quốc nói người là nữ thì cũng không ai tin!"
Tử Sở Tuyên lúc nào cũng nhìn người khác với ánh mắt như muốn giết người ta, so với dáng vẻ dịu dàng, ôn nhu vốn của một người phụ nữ thì hoàn toàn không có. Mặc dù bây giờ Tử Sở Tuyên có vẻ như đã thu liễm lại không ít.
Thật sự mà nói lúc đó không ai dám tin tưởng Tử Sở Tuyên là một người phụ nữ. Trừ phi là mặc lên nữ trang, có lẽ sẽ thuyết phục hơn.
Tử Sở Tuyên:"..."
Cô đang suy nghĩ bản thân có nên đi học nữ công gia chánh để chứng minh mình là một người con gái không nhỉ?
"Tôi đã không còn là Ngự Thiên Đế nữa, không cần gọi Hoàng Đế Bệ Hạ. Có thể gọi thẳng là Tử Sở Tuyên hoặc Minh Nhạc Y. Nhưng trước mặt ngươi khác tuyệt đối không được gọi tôi là Tử Sở Tuyên!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]