Sắc mặt Tịch Mặc Thương thoáng trầm xuống, lập tức bước lên tầng hai. 
Trên tầng hai, cuộc nói chuyện giữa Tử Sở Tuyên và Phan Việt Vân vẫn chưa kết thúc. Phan Việt Vân dạy cô nhiều thứ cô chưa biết về thế giới này, từ công dụng đến cách dùng. Anh ta cũng rất kiên nhẫn, cô hỏi cái gì đều giúp cô giải đáp. 
Lúc đầu Phan Việt Vân vẫn còn giữ khoảng cách thật xa vì cái thân phận trước kia của cô, nhưng đần về sau, đã bỏ qua nó. Giữ hai người có thể nói là đã bỏ qua quá khứ, ngồi xuống nói chuyện với nhau như những người bình thường. 
Đột nhiên, cách cửa bị người ra thô bạo mở ra, không đúng, phải là bị người ta đạp ra mới đúng. 
Tịch Mặc Thương sắc mặt âm trầm bước vào, tới trước mặt hai người họ, nói. 
"Phan Việt Vân, hiện tại cũng muộn, anh có thể về!" 
Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng không hề che giấu, từ trên nhìn xuống cao tại thượng nhìn bọn họ. 
Phan Việt Vân nhìn Tịch Mặc Thương rồi liếc sang nhìn Tử Sở Tuyên an tĩnh ngồi trên giường, giống như cô chỉ là người dưng. 
Chậc chậc, hai người này tính tình khó ở y như nhau!. ngôn tình hoàn 
Không biết nếu đến với nhau, có sống chung với nhau hòa bình được không? 
Phan Việt Vân cũng biết chủ nhà đang đuổi khách, cười ngượng ngùng một tiếng, rồi nói lời tạm biệt. 
"Đúng vậy, cũng muộn rồi, tôi cũng còn vài chuyện chưa xử lý xong. Hôm khác gặp. Tịch thiếu phu nhân,có chuyện gì cần giải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoang-de-xuyen-toi-co-dau-thu-chin-cua-tich-gia/2661609/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.