"Được rồi, nếu như không còn chuyện gì nữa vậy tôi về Tịch Gia đây!" 
Nói đến mới nhớ, không biết Tịch Mặc Thương sau khi phát hiện cô biến mất thì sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? 
Không cần nói cũng biết là anh ta sẽ rất vui. Nhưng mà quan trọng là anh ta có tới thăm cô sao, câu trả lời tất nhiên là không! 
Cái tên vô tình đó hận không thể khiến cô biến mất ngay lập tức sao có thể quản cô sống hay chết. 
Tử Sở Tuyên không biết, Tịch Mặc Thương lúc này đang huy động rất nhiều người tìm cô khắp nơi. Tịch Mặc Thương đúng là đang rất hận, hận không thể nhốt cô lại! 
Tử Sở Tuyên vừa mới đứng dậy, đột nhiên cảm thấy bất an, mày không khỏi nhíu lại. Phan Việt Vân thấy cô lộ ra biểu cảm này, không khỏi thắc mắc. 
"Có chuyện gì sao?" 
"Tôi cảm thấy sắp tới hình như có chuyện gì đó!" 
Chắc không đâu! Có lẽ là do cô quá đa nghi thôi! 
Vừa mới dứt lời không lâu, chi vài giây sau đó, một tiếng động kỳ lạ truyền vào tai bốn người. 
"Tiếng gì vậy?" 
"Hình như là từ bên ngoài truyền đến!" 
"Tiếng này...sao nghe giống như..." 
"Giống cái gì?" 
"Giống như tiếng tên lửa!" 
Bốn người nhìn nhau, không hẹn mà gặp chạy ra phía sau ghế nấp ở đó. 
Bùm! 
Một tiếng nổ vang trời, nửa căn nhà gần như bị phá hủy nghiêm trọng, cũng may là chỗ họ nấp là nửa sau của căn nhà. 
"Cô là miệng quạ sao?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoang-de-xuyen-toi-co-dau-thu-chin-cua-tich-gia/2661558/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.