“Cháu cũng không có hứng thú đối với mấy bữa tiệc này, chỉ là muốn có một chuyện muốn xác nhận”.
Dứt lời Tử Sở Tuyên lấy ra một miếng ngọc bội đưa tới trước mặt Tử Thiên Hữu.
Tử Thiên Hữu nhận lấy miếng ngọc bội, tay vuốt ve nó, trong đôi mắt già nua thoáng hiện lên chút kinh ngạc.
Ngọc bội chạm khắc hoa văn phượng hoàng tinh xảo. Chất liệu của ngọc bội này chỉ xuất hiện ở Lăng Huyên Quốc.
“Thứ này là gì?”
“Gần một năm trước lấy được từ trên người của một sát thủ. Anh ta nói, trộm từ Kim Gia. Chủ nhân của ngọc bội là Kim Phu Nhân!”
“Miếng ngọc bội này được làm từ bạch ngọc ngàn năm nằm sâu dưới đáy sông Quang Dao sâu đến chục trượng, cứng hơn cả sắt thép. Điêu khắc đến mức tinh xảo như này xem ra đã tốn không ít công sức. Nhìn dáng vẻ này, xem ra là cháu đối với miếng ngọc này rất quen thuộc nhỉ?”
“Miếng ngọc bội này là do Hoàng Đế Lăng Huyên Quốc đời trước đích thân tạo thành tặng cho vị Hoàng Hậu của mình!”
Không nhìn ra được cảm xúc của Tử Sở Tuyên lúc này, nhưng Tử Thiên Hữu lại cảm nhận được một sự nặng nề trong lời nói của cô.
Nói như vậy không phải đó chính là phụ hoàng và mẫu hậu của Tử Sở Tuyên sao?
“Ta có thể nói cháu một chuyện được không?”
“Đương nhiên!”
“Cháu là con của vị phi tử nào?”
“Phi tử? Cháu là con của Hoàng Hậu, chính vị chủ nhân của miếng ngọc bội này!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoang-de-xuyen-toi-co-dau-thu-chin-cua-tich-gia/2661535/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.