Tử Sở Tuyên khoác tay Phan Việt Vân đi lên tầng cao nhất. Ngay khi bước vào sảnh, đã có người chạy tới chào hỏi dẫn họ lên.
Bên trên tầng cao nhất bữa tiệc chưa chính thức bắt đầu nhưng đã có không ít người đã có mặt. Ai cũng khoác lên mình những bộ váy, áo, trang sức lộng lẫy và đắt đỏ, trên mặt lúc nào cũng là nụ cười xã giao.
“Nghe nói, bữa tiệc hôm nay Thiên Kim Tử Gia kia cũng xuất hiện!”
“Chính là Tử Sở Tuyên mà mọi người nói gần đây hay sao?”
“Còn ai vào đây nữa! Thật không ngờ, Tử Gia hàng năm không tham gia tiệc tùng hôm nay lại lộ mặt, hơn nữa còn là Thiên Kim Tử Gia. Không biết Tử Sở Tuyên kia trông ra sao nhỉ?”
“Được Tử Gia giấu nhiều năm như vậy, chắc chắn là xấu không thể gặp người!”
“Chắc là vậy rồi!”
Hai người Tử Sở Tuyên và Phan Việt Vân vừa mới bước chân vào, những người đứng nói chuyện về cô trùng hợp đúng gần đó, cô rất thính, toàn bộ những lời vưa rồi Tử Sở Tuyên nghe khong sót chữ nào.
Đám bà tám này, cứ ai không hay lộ mặt thì liền cho rằng xấu tới mức không thể gặp người.
“Phan Việt Vân, anh nói xem tôi rất xấu sao?”
Giọng nói Tử Sở Tuyên rất nhỏ, lại thêm có nhạc piano nên cũng chỉ có một mình Phan Việt Vân nghe thấy. Trong câu nói ấy không hề che giấu sự châm biếm. Phan Việt Vân liếc phòng tiệc một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đám Thiên Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoang-de-xuyen-toi-co-dau-thu-chin-cua-tich-gia/2661530/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.