Tử Sở Tuyên cất điện thoại, mang theo tâm trạng tốt tới thư phòng. Vừa đẩy cửa vào liền thấy ngay bóng dáng Tịch Mặc Thương đang đứng quay lưng về phía cô, mặt ngửa lên nhìn bức tranh to treo ngay đối diện cửa ra vào.
Dáng người cao lớn, khoác lên mình bộ âu phục trắng, hai tay chấp ra đằng sau, dáng vẻ muốn bao nhiêu uy nghiêm có bấy nhiêu. Phong thái của một gia chủ đúng là không thể nói chơi.
"Tịch gia chủ cảm thấy bức tranh này thế nào?"
Tử Sở Tuyên đứng ngang hàng, tay vén tóc ra sau tay, môi cong lên, mái tóc dài thả xuống kết hợp với bộ váy xanh lá trúc trên người nhìn vô cùng dịu dàng, mang lại cho người đối điện cảm giác rất dễ gần.
Tịch Mặc Thương không nhìn cô, tiến lên tới gần bức tranh, ngón tay sờ lên đó, nói.
"Bức tranh này khắc họa cảnh chiến trường thời cổ đại, mang lại cảm giác rất chân thực, nhìn càng lâu càng thấy được khí thế mạnh mẽ trong đó. Do cô vẽ?"
"Là do tôi vẽ!"
Tử Sở Tuyên nhìn bức tranh, trong đầu hiện lên chút hồi ức lúc bản thân còn cầm quân đánh giác. Cảm giác tự mình chỉ huy một đội quân hùng mạnh khiến kẻ địch khiếp sợ, cảm giác chiến thắng, bắt sống tướng địch, chém đầu quân địch, hay là cái cảm giác khiến giặc khiếp sợ mỗi khi nghe đến tên, phải nói những cảm giác ấy vô cùng hưng phấn, kiêu ngạo và thật sự rất tuyệt!
Bức tranh này dựa theo trí nhớ trong lần đầu tiên cầm quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoang-de-xuyen-toi-co-dau-thu-chin-cua-tich-gia/2661510/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.