"Một Đại Tướng mà thôi, tôi có thể khiến ông ta biến mất!" 
Tịch Mặc Thương không kiêng nể gì nói trước mặt Tổng Thống. Vũ Văn Nguyên Khải cho dù có giận cũng không thể làm gì. Nếu là người khác thì còn thể trị tội nhưng cố tình người nói lại là Tịch Mặc Thương. 
Tử Sở Tuyên cũng không cảm thấy Tịch Mặc Thương ăn nói không để ai vào mắt, dù sao thì cho dù là ở đâu thứ mọi người nhìn nhận một người đa phần là dựa vào thân phận và quyền lực mà người đó nắm trong tay. 
Người có thân phận, địa vị, quyền lực trong tay thì cho dù có nói những lời đại nghịch bất đạo thì cũng đấu ai dám nói gì. Tử Sở Tuyên tất nhiên biết rõ chuyện này nên vì muốn thật sự nắm toàn quyền trong tay lúc còn là Hoàng Đế, cô đã không tiếc thủ đoạn, thậm chí cô đã lên kế hoặc trừ khử Khúc gia - nhà ngoại của cô ở thế giới trước, chỉ vì muốn lấy lại binh quyền. 
"Tịch Mặc Thương ánh có thể nghĩ đến tôi được không?" 
Vũ Văn Nguyên Khải bất lực lên tiếng. Nếu là gia tộc khác thì anh đã sớm mặc kệ chuyện này rồi, cho dù đó có là Kim gia và Phan gia đi chăng nữa, nhưng cố tình lại là việc của Tịch gia và Tử gia. 
Nếu để đám người trong chính phủ biết được, bọn họ tất nhiên đứng về phía Enzo Bevis, chỉ là nếu biết có sự tham gia của Tịch gia ít nhất cũng kiêng dè một chút không gây loạn lên. 
Có điều, Tịch gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hoang-de-xuyen-toi-co-dau-thu-chin-cua-tich-gia/2661484/chuong-100.html