Tôi không phải người thông minh, nhưng nói là ngu si thì cũng không đến. Như mẹ nói thì tôi là kiểu thật thà ngơ ngơ, dễ mắc mưu thiên hạ. Thế nên tôi tập thói quen nghĩ gì cũng giấu hết trong lòng, lâu dần còn học được cách quan sát sắc mặt người khác, thậm chí là phỏng đoán được nội tâm của đối phương. Có đôi khi cảm thấy sống mãi như vậy thật chán nản, u uất, thiếu đi lạc thú cuộc đời. Tôi cũng muốn thay đổi chính mình, biến thành con người lúc nào cũng có tinh thần, như thầy giáo ở trường hay nói thì là bừng bừng sức sống tuổi thanh xuân.
Tôi thừa nhận, vì quá khứ chịu quá nhiều áp lực nặng nề nên sớm đã quên mất định nghĩa của từ cao hứng.
Sở dĩ nói vậy không phải để nâng hàng Đặng Thiệu mà là để cảm ơn hắn đã thay đổi tôi đến mức nào. Ít nhất so với quá khứ, tôi chẳng còn lặng lẽ u uất nữa.
Đặng Thiệu ngân nga theo một bài hát nào đó, hai chân quẫy nhẹ trong nước, trên mặt không giấu nổi nét mệt mỏi nhưng miệng thì vẫn luôn mỉm cười.
Tôi lấy bánh xà bông duy nhất trong nhà thấm ướt, tạo thành bọt rồi vẽ loạn lên lòng bàn chân hắn, cười nói: “ Mệt mỏi tích ít làm hao tổn tinh thần, mệt mỏi tích tụ nhiều dẫn tới hại thân, đừng chỉ lo cho mỗi tuyến tiền liệt, thận hư thì cũng coi như xong.”
Hai chân Đặng Thiệu cố ý quẫy mạnh, nước trong chậu hất tung lên như đóa hoa thủy tiên, xả thẳng vào mặt tôi. Tôi theo bản năng lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hang-rong-gap-quan-li-do-thi/197275/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.