“ Tổ tông à, nhóc vứt tất đâu rồi?” Đặng Thiệu lay mạnh tôi, một bên chịu đựng sức nặng toàn thân tôi thả trên người, một bên xoay người loay hoay tìm mấy đôi tất mới dưới đất.
“Thưa ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
Đặng Thiệu lười chẳng muốn giải thích với phục vụ, nhìn trên mặt đất vài cái rồi nói: “ Không có gì, vừa hay giúp tôi thanh toán với”
Phục vụ rút hóa đơn: “ Của ngài tổng cộng là 420 đồng”
Đặng Thiệu ép tôi ngồi lên ghế, trán lấm tấm mồ hôi, nói: “ Ngồi ngoan cho chú, cấm không được nghịch”
“Cháu …. Cháu không nghịch đâu…” Mặt tôi đỏ bừng, so với mông khỉ cũng không lấy gì làm khác lạ. Đặng Thiệu lục lọi túi áo để lấy ví khiến tôi cười hì hì né tránh: “ Ngứa quá, ngứa quá chú….”
“Chịu một chút…. Còn nghịch ngợm tối nay cho nhóc ngủ đường cái” Đặng Thiệu mắng khẽ vài câu, lục cho bằng ra cái ví rồi chạy đi thanh toán. Hắn vừa dìu tôi ra đến cửa thì người phục vụ đuổi tới, nói: “ Thưa ngài, ngài quên cái này”
Thứ người phục vụ cầm là đôi tất hắn mới mua cho tôi hồi tối, Đặng Thiệu xấu hổ cười: “ Cảm ơn”
Với tình trạng này thì đạp xe là không thể rồi, cũng chỉ còn cách cố lết sang phố bên cạnh, may ra bắt được xe taxi quay về bệnh viện. Nhưng Đặng Thiệu lại sợ tôi say rượu đứng hứng gió, người đi thăm bệnh lại thành bệnh nhân. Cuối cùng cưỡng ép kéo lết tôi đi tìm một khách sạn gần đó.
Đặng Thiệu cõng tôi lên lầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hang-rong-gap-quan-li-do-thi/197272/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.