Tôi vốn sinh ra ở nông thôn, cả làng may ra cũng chỉ trên dưới ba mươi hộ, chuyện gì đầu làng vừa tỏ, cuối làng đã bàn tán. Đừng nói là chuyện lớn, cho dù là chuyện lặt vặt heo mẹ nhà này để mấy lứa, từ miệng người này sang miệng người khác, tốc độ còn nhanh hơn gió. Lại nhớ năm ấy, cha vay tiền ông nội mua một cái máy kéo, còn chưa mang về tới đầu làng mà mọi người đã chạy ra xem, hưng phấn cực kì. Đặc biệt là tôi, thi triển hết kĩ thuật nhõng nhẽo, quấn quýt lấy cha đòi học bằng được cách lái máy kéo. Cha không lay chuyển được đành dạy. Khổ cái vừa mới mở được cái máy kéo, ngồi hiên ngang như một vị anh hùng, gió mát hiu hiu thổi tới dịu dàng quét một đống bụi vào mắt, vừa giơ tay lên dụi cũng là lúc mất lái, cả người cả xe tiếp xúc thân mặt với đại thụ thân thương. Từ đó trở đi, tôi thề không bao giờ lái xe nữa.
Tôi ngồi trên xe máy, bần thần nhớ lại quãng thời gian trước kia
“Sao tự nhiên ủ rũ vậy? Nghĩ cái gì đó?” Đặng Thiệu hơi ngoái lại hỏi.
“Không có gì” Tôi nặng nề trả lời.
Đặng Thiệu ha hả cười: “Cháu trai mà cũng có tâm sự khó nói cơ đấy.”
Tôi không thèm trả lời, hai tay nắm chặt áo anh, cả cơ thể dường như dính chặt lấy tấm lưng cao lớn phía trước..
Xe máy đi tốc độ không quá cao, nhưng rất nhanh cũng đến nơi. Trở lại cửa hàng của Đinh Đại Bằng nói hưng phấn một chút cũng không có, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hang-rong-gap-quan-li-do-thi/197263/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.