Những người mà tôi quen biết hầu hết đều không thích công việc buôn bán, phần lớn là vì ngại mất mặt. Ở quê, mở sạp hàng cũng là một hình thức buôn bán, nếu thành thật ngày ngày ngồi quán ngóc mỏ đợi thì chẳng ai thèm để ý tới. Thế nên muốn bán được nhiều hàng thì phải rao thật to. Hồi trước mỗi sáng cùng mẹ ra chợ, lối vào chợ quê vốn đã nhỏ lại còn chật ních người, mấy bà bán hàng rong thi nhau hò hét, khuôn mặt tươi cười mời khách.
Bởi vì thế tôi cho rằng ở Bắc Kinh cũng nên làm thế, càng hét to càng mời chào được nhiều khách, nói không chừng lần đầu mở quán lại đắt khách thì sao.
Đặng Thiệu nghe thế vội vàng phản bác. Chắc anh ngượng đây mà.
Tôi lại cố tình không nghe, kiên định tin tưởng chính mình làm Đặng Thiệu chẳng còn đường cự tuyệt, bất đắc dĩ phải đồng ý. Quan trót lọt vụ này lại gặp ngay vấn đề nan giải khác…. Hét thế nào bây giờ.
“Anh biết phải rao thế nào không?” Tôi đeo tạp dề, hỏi
Đặng Thiệu mải mê sắp xếp quán, một thân đồng phục xám xịt trên người anh lại chẳng làm người khác thấy áp lực, ngược lại trông còn có chút giỏi giang, nhanh nhẹn nữa kìa.
Đặng Thiệu lấy hành thái, rau thơm được chuẩn bị sẵn từ ban ngày, thêm trứng cút và vài nguyên liệu nữa sắp xếp thật tốt.Bấy giờ mới nói với tôi: “ Anh nhớ hồi trước có xem một quảng cáo ngắn trên mạng, nói không chừng em lại dung được đấy”
“Quảng cáo ngắn? Quảng cáo thế nào?” Tôi khẩn cấp hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hang-rong-gap-quan-li-do-thi/1352394/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.